Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 869. Tiền lang hậu hổ, cam tâm con tin ( 1 càng )

Hà Uyển đè lại bả vai Tiểu Bàn, "Nha đầu ngốc, nghe lời! Cùng chúng ta vào thành, đừng tăng gánh nặng cho Trình Khanh."
Tiểu Bàn sốt ruột.
Giết địch là chuyện của nam nhân, nhưng ‘ thiếu gia ’ không phải nam nhân……
Mặc kệ Tiểu Bàn giãy giụa như thế nào, đều bị mạnh mẽ mang đi.
Tiếng vó ngựa cùng tiếng chém giết càng ngày càng gần.
Nhìn tường thành ở ngay trước mắt, khi chân chính lên đường, lại cảm thấy thật lâu cũng không đến.
Trên tường thành có bóng dáng quân lính đi lại, nhìn hai ngàn dân phu vội vàng tới gần, đồng dạng thấy địch nhân ở nơi xa.
Bụi đất đầy trời, nhìn thanh thế không nhỏ.
Quân lính thủ thành cũng nóng nảy, cách không hỏi thân phận, Hà Uyển sai người hô to đáp lời, nói bọn họ mang theo lương thực cứu tế do Lục Nguyên Cập Đệ Trình trạng nguyên phụ trách áp giải, trước mắt cần phải vào thành.
Trình trạng nguyên và lương thực cứu tế tương đối có phân lượng.
Quân lính thủ thành không dám lập tức đóng cửa thành lại, hô to bảo đám người Hà Uyển nhanh vào thành.
Dưới tường thành, có một hai ngàn lưu dân bồi hồi không đi, tuyệt đại đa số đã không có sức lực đứng lên, nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất.
Lưu dân là từ địa giới Hoài Nam chạy ra tới, mỗi phủ châu huyện đều có thân ảnh của bọn họ.
Có phủ châu huyện sẽ tiếp nhận bọn họ, có nơi sẽ không.
Giống như hiện tại, binh sĩ thủ thành sẽ cho đội ngũ vận chuyển lương thực vào thành, lại không cho lưu dân vào thành.
Về phần đám người Hà Uyển làm như thế nào vòng qua lưu dân, không ở trong phạm vi suy xét của binh lính thủ thành, đám người Hà Uyển cần tự nghĩ cách.
Hà Uyển vì vào thành cho thấy thân phận, lưu dân nghe xong, ánh mắt ban đầu ảm đạm đều tỏa sáng.
Lương thực cứu tế?
Có lương thực!
Cứu tế Hoài Nam, vậy lương thực kia chẳng phải chính là cho bọn họ?
Có lương thực, vì sao không phát.
Có lương thực, vì sao không cho bọn họ vào thành!
Lưu dân xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, từ trên mặt đất bò lên, hướng tới đội ngũ vận chuyển lương thực, những người này muốn làm gì, đoán cũng có thể đoán được.
Hà Uyển lòng nóng như lửa đốt.
"Ông nội, cháu giống như đã nói sai…… Làm sao bây giờ?"
Hà lão viên ngoại vỗ vỗ Hà Uyển: "Đừng sợ, có ông ở đây, chuyện còn khó hơn thế này ông cũng đã từng gặp qua."
Các hộ vệ Hà gia toàn bộ đều vẫn còn, mấy chục hộ vệ đều là người Hà lão viên ngoại tin tưởng.
Một hai ngàn kẻ cắp, tất cả mọi người khả năng sẽ rối loạn đầu trận tuyến, một hai ngàn lưu dân, mỗi người đều xanh xao vàng vọt tay chân vô lực, trên tay còn không có vũ khí, có gì đáng sợ?
Hà lão viên ngoại không sợ lưu dân.
Chỉ cần cho bọn họ hy vọng sống sót, bọn họ sẽ không bí quá hoá liều.
Lão gia tử xuống xe ngựa, đứng ở phía trước đội ngũ, chỉ nói hai việc.
Thứ nhất, triều đình phái Trình trạng nguyên tới cứu tế, Trình trạng nguyên mang đến hai vạn thạch lương thực, cũng đủ nuôi sống một hai ngàn người nơi này.
Thứ hai, nếu lương thực cứu tế bị kẻ cắp cướp đi, Trình trạng nguyên cũng không có cách nào biến ra lương thực, triều đình cũng sẽ không lại đưa lương thực tới, mà sẽ trực tiếp phái binh tới diệt phỉ!
"Đoạt lương thực chính là phỉ!"
"Giữ được lương thực cứu tế, tất cả mọi người cùng nhau sống."
"Chờ Trình trạng nguyên vào thành, sẽ bắt đầu cứu tế."
"Các ngươi nguyện ý chờ thêm hai canh giờ, hay là muốn bị triều đình coi trở thành kẻ cướp mà tiêu diệt?"
Lời Hà lão viên ngoại nói, nhóm lưu dân cũng không quá tin tưởng.
Bọn họ một đường từ Hoài Nam chạy tới nơi này, bị cự tuyệt, bị lừa quá nhiều, đi đến châu phủ nào cũng đều bị đuổi đi, thực sự có đại quan triều đình muốn tới cứu tế?
Lương thực là chia cho bọn họ sao?
Vận vào trong thành, mọi người ngay cả một hạt gạo cũng không nhìn thấy!
Một lưu dân đứng ra, chất vấn thân phận của Hà lão viên ngoại, ý tứ là dựa vào cái gì phải tin tưởng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận