Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1002. Ngươi nghĩ thoáng chút, còn có thể tay trái luyện kiếm ( 2 càng )

Tiêu Vân Đình làm sao quản nhiều như vậy, hắn bảo Thiền Y tiến vào, là muốn Thiền Y cẩn thận hồi ức buổi tối đại hôn của tam hoàng tử, Thiền Y chứng kiến cao thủ mặc y phục dạ hành .
"Thế tử gia là nói cao thủ dẫn dắt lão nội giám trong phủ tam hoàng tử rời đi?"
"Không sai, ngươi còn nhớ rõ hình dáng không."
"Nô tỳ nhớ rõ, người nọ cao trung đẳng, giỏi sử dụng kiếm, có thể đánh ngang tay với lão nội giám trong phủ tam hoàng tử, nô tỳ cũng không phải đối thủ của bọn họ."
Thiền Y cung cung kính kính đáp.
Về phần diện mạo, Thiền Y tự nhiên không có thấy rõ, người ta mặc y phục dạ hành, hiển nhiên chính là không nghĩ bại lộ thân phận.
Tiêu Vân Đình cho rằng cao thủ mặc dạ y này là cùng một người.
Tiểu Kế cũng không thấy rõ bộ dáng đối phương, nhưng đối phương xác thật là vóc dáng trung đẳng, giỏi sử dụng kiếm, hai đặc thù đều ăn khớp, Tiểu Kế thập phần kích động: "Thế tử, chính là người này chém cánh tay nô tỳ!"
"Hắn có nói gì không?"
Đối phương có thể dễ dàng giết chết Tiểu Kế, lại chỉ chặt đứt một tay của Tiểu Kế, tự nhiên là muốn Tiểu Kế mang lời nhắn cho hắn.
Tiểu Kế không dám giấu giếm Tiêu Vân Đình, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuật lại lời người nọ một lần.
Tiêu Vân Đình gật đầu, "Ta đã biết, ngươi trước nghỉ ngơi đi, dưỡng thương cho tốt."
Tiêu Vân Đình rời đi phòng, ánh mắt Tiểu Kế vẫn luôn dán theo thân ảnh kia, thẳng đến khi rốt cuộc không nhìn thấy, Tiểu Kế mới thu hồi ai oán, mặt lộ vẻ hung ác:
"Thiền Y, ngươi biết là ai tấn công ta đúng không? Ngươi nói cho ta!"
Thiền Y không nói lời nào.
Tiểu Kế không muốn cầu Thiền Y, cắn môi gắt gao: "Người nọ rõ ràng có thể giết ta, lại không giết, chặt một tay ta, chính là tuyệt tiền đồ của ta, Thế tử gia sẽ không bao giờ dùng ta nữa, ta thật muốn người nọ một kiếm giết chết ta đi!"
Tiểu Kế hận ý ngập trời, cảm thấy ông trời đối với nàng quá không công bằng, nàng chỉ nghĩ lưu tại bên người Thế tử gia, vì Thế tử gia làm việc, trộm ái mộ Thế tử gia cũng không được sao?
Tiểu Kế kích động, miệng vết thương trên cánh tay lại vỡ ra, máu tươi nhiễm đỏ đệm chăn, Tiểu Kế giống như cũng không biết đau.
Thiền Y rốt cuộc có hơi chút rung động:
"Ngươi chỉ bị chặt đứt một tay, võ công cũng không có mất, nếu ngươi còn muốn làm việc cho Thế tử gia, vẫn có thể dùng tay trái luyện kiếm."
Tiểu Kế cảm thấy nàng đang nói mát, đứng nói chuyện không đau eo, đuổi nàng đi: "Ngươi hiện tại cao hứng đúng không, đã không có ta, bên người Thế tử gia chỉ còn một mình ngươi, trước kia có ta ở đây, Thế tử gia vĩnh viễn cũng không coi trọng ngươi……"
Thiền Y không muốn cùng Tiểu Kế khắc khẩu, như Tiểu Kế mong muốn, thống khoái đi ra khỏi phòng.
Một lát sau mới có người tới băng bó lại vết thương cho Tiểu Kế.
Thiền Y đi tới bên người Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình đang thưởng thức lệnh bài kia, Thiền Y liền lẳng lặng đứng cách Tiêu Vân Đình một trượng trong một góc, giống tượng đất.
Tiểu Kế luôn muốn được Tiêu Vân Đình chú ý, Thiền Y liền không nghĩ.
Bổn phận của tỳ nữ là hầu hạ Thế tử gia, mà không phải nghĩ cách đạt được sủng ái của Thế tử gia.
Sau một lúc lâu, Tiêu Vân Đình cất lệnh bài đi, cười lạnh nói:
"Thiền Y, ngươi cũng đoán được, cao thủ chặt cánh tay Tiểu Kế, là người của Mạnh Hoài Cẩn. Những lời này không phải nói với Tiểu Kế, mà là nói với bổn thế tử."
Thiền Y cúi đầu đồng ý, "Mạnh đại nhân nhận ra thế tử gia ở kinh thành chỉ là thế thân."
Tiêu Vân Đình vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc hắn kim thiền thoát xác có thể giấu được Mạnh Hoài Cẩn lâu.
Có lẽ có thể giấu diếm được những người khác, lại không lừa được Mạnh Hoài Cẩn…… Bên người Mạnh Hoài Cẩn có cao thủ, Tiêu Vân Đình đã sớm biết.
Mạnh Hoài Cẩn phái người tới Hoài Nam, Tiêu Vân Đình cũng không ngoài ý muốn.
Cao thủ kia, chính là bùa hộ mệnh Mạnh Hoài Cẩn an bài cho Trình Khanh, át chủ bài như vậy, nhất định chỉ khi Trình Khanh tao ngộ nguy hiểm mười hai phần mới có thể ra tay cứu giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận