Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1001. Tiểu trừng đại giới, đoạn ngươi một tay! ( 1 càng )

Sau khi Vương Đại Khí đầu hàng, đại quân triều đình thắng, Tiểu Bàn bọn họ mới dám từ địa phương trốn tránh ra tới.
Lang thiên hộ Thiên Hộ sở, cũng được xếp vào trong đại quân bình định lần này.
Ít nhiều cũng nhờ có Lang thiên hộ chiếu ứng, đoàn người Tiểu Bàn mới có thể yên phận ở trong thành, lại ở khi Trình Khanh trở về thành gặp được nàng.
Sống sót sau tai nạn, Tiểu Bàn ôm Trình Khanh khóc lớn, hai ngày này Tiểu Bàn không có lúc nào không lo lắng cho an nguy của Trình Khanh.
"Được rồi, đều đã đi qua!"
Trình Khanh sờ sờ tóc Tiểu Bàn, "Chúng ta rất nhanh là có thể về nhà."
Tiểu Bàn dùng sức gật đầu.
Tiểu Kế ở trên nóc nhà nơi xa nhìn trộm, thấy Tiểu Bàn ôm Trình Khanh vừa khóc vừa cười, thập phần khinh thường.
Tỳ nữ như vậy, ở bên người thế tử gia làm việc nặng nhọc cũng chưa đủ tư cách, Trình Khanh còn coi trở thành bảo, quả nhiên là con của tiểu quan, thô bỉ và không phóng khoáng khắc vào cốt tủy, cũng sẽ không bởi vì Lục Nguyên Cập Đệ mà thay đổi được cái gì!
Tiêu Vân Đình sau khi tìm được lệnh bài liền phải rời đi Hoài Nam, nhưng hiện tại Lạc Thuân vì bắt đám người Chương tiên sinh, toàn bộ Hào Châu đều giới nghiêm, Tiêu Vân Đình cũng đang đợi cơ hội rời đi.
Tiểu Kế nhìn trộm nửa ngày không tìm được cơ hội xuống tay, đang muốn lặng lẽ rời đi, bỗng nhiên nhận thấy được phía sau có một đạo sát khí.
Nàng hiểm hiểm tránh đi một kiếm trí mạng, mới không có bị đương trường chém giết, nhưng nàng tránh được yếu hại, lại không tránh được kiếm thứ hai.
Kiếm chiêu quá nhanh, thân kiếm cũng sắc bén vô cùng, chém đứt cánh tay nàng, Tiểu Kế thiếu chút nữa đau đến chết ngất đi.
Người nọ chiêu chiêu trí mệnh, Tiểu Kế chật vật bất kham, nàng đã cho rằng chính mình đêm nay sẽ bỏ mạng ở đây, người nọ lại dừng thế công.
Tiểu Kế sau đó mới thấy rõ, địch nhân kia mặc y phục dạ hành màu đen, cầm trường kiếm đứng ở một chỗ khác trên nóc nhà lạnh lùng nhìn nàng.
Tiểu Kế ôm cánh tay bị cụt, đau đến hàm răng run lên:
"Ngươi…ngươi là người phương nào?"
Hắc y nhân cười lạnh: "Tuổi còn nhỏ tâm tư đã ác độc, người khác cứu người, ngươi cả ngày cân nhắc như thế nào hại người, tối nay chặt một tay của ngươi là trừng phạt nhỏ, nếu không hối cải, chắc chắn sẽ lấy tánh mạng của ngươi!"
Tiểu Kế không biết chính mình sao lại chọc phải sát thần như vậy, năng lực không bằng người cũng không dám biện bạch.
Nhân lúc người nọ còn chưa có đổi ý, nàng che lại miệng vết thương bỏ chạy.
Sợ hắc y nhân theo dõi nàng tìm được chỗ ẩn thân của Tiêu Vân Đình, Tiểu Kế miễn cưỡng băng bó miệng vết thương cho chính mình một chút, vòng quanh trong thành Hào Châu, vẫn luôn chuyển tới khi sắp bình minh, xác định phía sau không có người theo dõi, Tiểu Kế mới đi đến một căn nhà dân.
Vừa mới tiến sân nàng liền hôn mê.
Đến khi tỉnh lại đã là chạng vạng, miệng vết thương của nàng được băng bó lại, quần áo cũng đã được thay.
Tiểu Kế không nhịn được khóc.
Nàng đã tàn khuyết, sao xứng tiếp tục lưu tại bên người Thế tử gia hầu hạ?
Tiểu Kế đang yên lặng rơi lệ, cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Vân Đình đi đến. Tiểu Kế tự biết xấu hổ, dùng chăn che cánh tay bị chặt đứt:
"Thế tử gia……"
Tiêu Vân Đình nhíu mày, "Ngươi học võ trên mười năm, không tính là cao thủ tuyệt đỉnh, trên giang hồ cũng khó ai bì kịp, bên trong thành Hào Châu, ai có thể chặt cánh tay ngươi?"
Tiểu Kế chịu đựng đau xót, tận lực bình tĩnh hồi ức bộ dáng đối phương.
Tiêu Vân Đình trầm ngâm, "Y phục dạ hành màu đen? Thiền Y, ngươi tiến vào."
Thiền Y hiện giờ là tỳ nữ ôm kiếm không rời bên người Tiêu Vân Đình.
Tiểu Kế coi Thiền Y là kình địch, cho rằng Thiền Y chiếm sủng ái của chính mình, Thiền Y đồng dạng cũng trung thành và tận tâm với Tiêu Vân Đình, hơn nữa thân thủ không yếu, càng quan trọng là Thiền Y không khuyết tật, sau này tất là Thiền Y thay thế vị trí của chính mình!
Tiểu Kế vừa thấy Thiền Y, liền cực kỳ thống khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận