Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 436. Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống ( 3 càng )

Thôi Bằng là thứ trưởng tử Thôi gia, lại đi theo Thôi lão gia xử lý sinh ý nhiều năm, không phải trẻ con có thể lấy một câu "Không hiểu chuyện" liền bóc qua việc này.
Hoàng tử không cần mặt mũi sao?
Trong chốc lát muốn đưa nữ đưa bạc, cách mấy ngày lại đổi ý!
Tặng nữ nhi và bạc qua, hoàng tử không nhất định sẽ quan tâm Thôi gia, nhưng chuyện đã hứa hẹn không làm được, hoàng tử khẳng định sẽ không dung Thôi gia.
Không thu thập Thôi gia, mặt mũi tam hoàng tử liền hoàn toàn sụp đổ. Mấy thế lực vốn dĩ muốn đầu nhập vào tam hoàng tử, vừa thấy tam hoàng tử yếu ớt như vậy, ngay cả thương hộ như Thôi gia cũng không bắt được, vậy còn đầu nhập vào cái rắm gì!
Nếu Thôi gia bội ước, tam hoàng tử tất nhiên sẽ giết gà dọa khỉ.
Thu thập một thương hộ cũng không cần tam hoàng tử tự mình động thủ.
Trình Khanh mắng Thôi Bằng là kẻ ngu xuẩn, chính là vì nguyên nhân này.
Thôi gia đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống!
Cho dù là Thôi Ngạn chế trụ được Thôi Bằng, vẫn phải đưa Thôi gia tiểu thư đi làm thiếp cho tam hoàng tử, còn phải đưa bạc cho tam hoàng tử.
Thôi lão gia ngày đó tức giận công tâm phát bệnh, cũng chính vì nguyên nhân như thế.
Thôi Bằng đem tranh chấp bên trong Thôi gia, biến thành kiếp nạn Thôi gia không tránh khỏi!
Hai ngày này Thôi lão gia miễn bàn có bao nhiêu dày vò, đáng tiếc tay không thể động, miệng không thể nói, Thôi Ngạn còn cảm thấy có thể dùng thế lực bắt ép Thôi Bằng, thường xuyên ở trước mặt Thôi lão gia khoe khoang, thường thường quở trách Thôi lão gia vài câu…… Không nghĩ tới nguy cơ lớn hơn nữa đang bao phủ ở đỉnh đầu Thôi gia, mặc kệ Thôi Ngạn thắng hay thua, đều không thay đổi được kết cục Thôi gia hiến nữ hiến bạc!
Thôi Ngạn cũng chậm rãi hiểu ra, nơi nào lo lắng chê cười cha hắn, sốt ruột muốn đứng dậy, không ngờ lại tác động đến vết thương ở chân, đau đến mặt hắn trắng bệch.
"Thôi Ngạn, ngươi làm gì, từ bỏ chân mình sao?"
Thôi Ngạn chịu đựng đau nhức, "Thôi Bằng hủy cơ nghiệp của Thôi gia, ta đi đem mấy người Vương di nương đều ——"
"Im miệng!"
Trình Khanh sắp tức chết rồi, nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lợi: "Đừng nói ngươi tức giận đến muốn giết chết mấy người Vương di nương, dù ngươi có thể giết cả Thôi Bằng cũng không làm nên chuyện gì, kết quả sẽ không thay đổi, ngươi vẫn phải gả một muội muội cho tam hoàng tử. Không có Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, chẳng lẽ ngươi phải gả ngũ tiểu thư sao?"
Thôi Ngạn từ bỏ giãy giụa, suy sụp về sau.
Thật sự không có cách nào sao?
Trình Khanh không phải thật muốn mắng hắn, trên thực tế Trình Khanh đặc biệt đau lòng hắn.
Thôi Ngạn trúng cử, lại sắp gả muội muội vốn là hỉ sự, hiện giờ Thôi Ngạn gãy chân, Thôi lão gia trúng gió, tình huống nghiêm trọng như vậy, thân thể hai cha con cũng không biết về sau sẽ như thế nào.
"Vẫn có biện pháp, thằn lằn có thể cắt đuôi cầu sinh, Thôi gia cũng không phải là tử cục, liền xem ngươi có bỏ được hay không."
Trình Khanh thực nghiêm túc hỏi hắn, "Thôi Ngạn, ngươi có từ bỏ được gia tài bạc triệu của Thôi gia không, ngươi là phải làm tứ thiếu gia phú thương Thôi gia, hay là Thôi cử nhân đã không có gia tài bạc triệu duy trì?"
Thôi Ngạn muốn hỏi có cái gì khác nhau.
Hắn nghĩ Trình Khanh cho hai lựa chọn, chậm rãi cũng bình tĩnh lại.
Trình Khanh sẽ không ở thời điểm này nói giỡn.
"…… Ngươi cho ta ngẫm lại."
Thôi Ngạn khó có thể quyết đoán, đồng thời cũng không cam lòng.
Từ khi hiểu chuyện, hắn đã biết chính mình thân là con vợ cả sẽ kế thừa Thôi gia, hiện giờ Trình Khanh dạy hắn cắt đuôi cầu sinh ——
Trình Khanh tùy Thôi Ngạn làm đấu tranh tâm lý, lại hỏi Thôi lão gia:
"Bá phụ, bá phụ có nguyện ý làm nhạc phụ tam hoàng tử không, hay là muốn đi theo Thôi Ngạn đi? Nếu bá phụ muốn chọn cái thứ nhất, cũng chớp mắt ba cái."
Thôi lão gia trực tiếp nhắm đôi mắt lại.
Lần này Thôi lão gia không khóc, nhưng thần sắc trên mặt cực kỳ đau đớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận