Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 440. Vọng phu không bằng mong tử ( 2 càng )

"Vị Chu cử nhân này nói Thôi gia muốn phân gia, mời ta tới làm chứng kiến."
Chu Hằng lại có thể không phải đi nha môn xin giúp đỡ, mà là đi tìm tam hoàng tử?!
Thôi Bằng toàn bộ đầu đều là ngốc.
Hắn nhìn Chu Hằng, lại Thôi Ngạn, cuối cùng nhìn về phía Trình Khanh.
Là Trình Khanh!
Nhất định là Trình Khanh.
Thôi Bằng cắn răng.
Thôi đại thiếu gia vừa rồi kiêu ngạo không ai bì nổi, mang theo ba phần cẩn thận, nói với nam nhân mặt trắng không râu.
"Ngài xem, chuyện này ——"
Dù cho muốn giúp, cũng nên giúp hắn, sao có thể duy trì Thôi Ngạn đưa ra phân gia?
Nam nhân thập phần không có kiên nhẫn: "Thôi cử nhân nguyện ý mang theo cha mẹ phân gia rời đi, trong ngoài Thôi gia đều về ngươi quản, ngươi còn có bất mãn gì?"
Ngữ khí nam nhân mặt trắng không râu thực lạnh.
Thật là một tên ngu xuẩn!
Người giết đệ giết cha, tam hoàng tử đồng dạng cũng sợ hãi……
Chính viện Thôi gia nổi lửa, một hơi chết ba cử nhân, trong đó còn có một người là Giải Nguyên Trình thị Nam Nghi tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
Giải Nguyên 16 tuổi, gia tộc nào có thể bồi dưỡng ra con cháu như vậy, không cung lên như bảo bối?
Thiêu chết Trình giải nguyên 16 tuổi, chỉ sợ Trình thị Nam Nghi bên kia sẽ nổi điên!
Tam hoàng tử có thể mượn sức Trình thị hay không không quan trọng, nhưng nhiều thêm một địch nhân như vậy, được đến gia tài Thôi gia giúp đỡ lại có ích lợi gì, bạc thực phỏng tay.
Nam nhân hỏi Thôi Bằng có cái gì bất mãn, Thôi Bằng ấp úng, không muốn thả hổ về rừng.
Nam nhân lại không kiên nhẫn: "Muốn phân gia liền phân nhanh lên, tối nay hãy bẻ xả cho rõ ràng."
Thôi Bằng rất là không cam lòng.
Trình Khanh và Chu Hằng trao đổi một ánh mắt, trong lòng đều buông lỏng.
Trình Khanh đoán đúng rồi!
Tam hoàng tử chỉ muốn bạc, không muốn phiền toái.
Đối phương vì sao không duy trì phân gia?
Phân gia mới tốt.
Nếu tương lai Thôi Ngạn có thể xoay người, muốn trả thù cũng là trả thù đám người Thôi Bằng, cùng tam hoàng tử có quan hệ gì.
Thôi Bằng lo lắng bị trả thù, chỉ có thể chặt chẽ bám lấy tam hoàng tử, vì tam hoàng tử mà tận tâm làm việc, cầu được tam hoàng tử che chở.
Đề nghị song thắng như vậy, tam hoàng tử đương nhiên sẽ đồng ý!
Cửa hàng Thôi gia, đồng ruộng trên danh nghĩa Thôi lão gia, bất động sản Thôi gia, đều được lập khế thư, tất cả chuyển cho Thôi Bằng.
Thôi Ngạn vì biểu đạt thành ý, còn chủ động công đạo Thôi lão gia ở tiền trang Dụ Phong có mười vạn lượng bạc, đưa bằng chứng và mật hiệu cho Thôi Bằng.
"Dưới nhà chính, có một nhà kho, bên trong là đồ tư tàng của phụ thân."
Linh tinh vụn vặt thêm lên, thô thô tính toán đã có sáu bảy chục vạn lượng bạc.
Thôi Ngạn thức thời như vậy, tam hoàng tử tới chứng kiến Thôi gia phân gia cực kỳ vừa lòng.
"Thôi cử nhân coi tiền tài như cặn bã, có thể nào làm Thôi thái thái và ngũ tiểu thư cũng cùng chịu khổ? Ngũ tiểu thư muốn xuất giá, của hồi môn đã chuẩn bị tốt tự nhiên nên mang đi."
Tam hoàng tử rất rộng lượng, cho phép Thôi Ngạn mang đi của hồi môn của Thôi Ngũ Nương.
Hai bên lập xong khế thư, Thôi Ngũ Nương cũng được thả trở về.
Còn ở trong thành phân cho Thôi Ngạn một cái biệt viện nhỏ mang tính tượng trưng, Thôi cử nhân coi tiền tài như cặn bã, Thôi gia lão gia và Thôi thái thái tổng vẫn cần địa phương an trí, Thôi Ngạn cũng chưa nói không cần, nhưng Thôi Ngạn khẳng định không đi ở là được
Sắc trời hơi hơi sáng, Trình Khanh mang theo gia đinh, nâng Thôi lão gia trúng gió, Thôi Ngạn gãy chân, còn có Thôi thái thái, nhóm gia phó trung thành, mênh mông cuồn cuộn mấy chục người, đi thuyền trở lại Nam Nghi.
Thôi Ngạn được đặt nằm ở trên boong tàu, nhìn lại bến tàu, ánh mắt tối tăm không rõ.
"Như thế nào, còn luyến tiếc sao?"
Trình Khanh ngồi xuống bên người hắn.
Thôi Ngạn thở dài: "Có thể nhặt về tánh mạng một nhà bốn người đã không tồi, gia tài đều cho Thôi Bằng, ta xem hắn có thể sống được ngày lành gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận