Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 145. Khó lòng giãi bày!

“Sư huynh!”
Trình Khanh ở trong phòng không dám động.
Nàng sợ có người xông vào thư phòng, càng sợ kẻ cắp tránh ở chỗ tối sẽ xuống tay với nàng, sổ sách quan trọng, mệnh nàng càng quan trọng hơn nha!
“Trình sư đệ ở tại chỗ đừng nhúc nhích, kẻ cắp đã bị ta chế trụ, hộ viện thư viện nghe được động tĩnh rất nhanh sẽ đến!”
Nga, người thư viện sẽ qua đây?
Trình Khanh vội vàng cất sổ sách đi.
Hắc ảnh bị Mạnh Hoài Cẩn dùng kiếm chỉ vào, dùng một bàn tay ôm đầu vai, máu xuyên thấu qua khe hở ngón tay hắn tích táp chảy xuống, nghe nói hộ viện sắp lại đây, rốt cuộc liền không ổn định:
“Mạnh sư huynh, là ta……”
Thanh kiếm của Mạnh Hoài Cẩn đi lên phía trước, “đừng có xưng hô lung tung, Mạnh mỗ ta không có sư đệ làm trộm!”
Hắc ảnh nghẹn khuất muốn mệnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Là ta, Du Hiển!”
Trình Khanh ngoài ý muốn.
Mạnh Hoài Cẩn bắt trộm, lại bắt được Du Tam?
Du Tam tối muộn không ngủ, lén lút bò đầu tường Mạnh Hoài Cẩn làm cái gì, trộm hương trộm ngọc cũng không có đạo lý xuống tay với Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh bị ý nghĩ của chính mình làm cho một trận ác hàn. Từ từ, nàng mấy ngày nay cảm giác bị người theo dõi, chẳng lẽ chính là Du Tam?
Trình Khanh cầm giá cắm nến đi ra cửa, ánh nến vừa chiếu, nàng liền thấy Du Tam chật vật ngồi xổm trên mặt đất.
“Du Tam, ta hoài nghi đầu óc ngươi thật sự có tật xấu, sư huynh, giao hắn cho thư viện đi, không mời tự đến là trộm, hắn chính là đang đi ăn trộm!”
Du Tam ôm đầu vai, “Ngươi và Mạnh sư huynh mới lén lút, không biết đang làm hoạt động không nhận ra người gì——”
Cổ tay Mạnh Hoài Cẩn rung lên, tước đi một nhúm tóc trên đầu Du Tam:
“Ngươi liên tiếp ở thư viện tìm Trình Khanh gây phiền toái, nơi chốn khiêu khích, Trình Khanh không có biện pháp làm gì người không phải bởi vì ngươi lợi hại, mà là ngươi có một người cha tốt. Nhưng Du Hiển, ngươi không nên dây vào đến trên đầu ta, dù ta thất thủ giết chết ngươi cũng có thể giải thích qua được ở trước mặt Du đại nhân, ngươi tin hay không?”
Hừ, lão tử không tin, có bản lĩnh một kiếm thọc chết lão tử đi——
Vẻ mặt Du Tam kiệt ngạo, không tin Mạnh Hoài Cẩn dám giết hắn.
Hắn chỉ là buổi tối ghé vào đầu tường nhìn xem, Mạnh Hoài Cẩn liền muốn hạ độc thủ với hắn, chẳng phải chính là thuyết minh Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh có bí mật không thể cho ai biết sao?
Du Tam ảo não, ý nghĩ của hắn là đúng, nhưng hẳn nên cẩn thận một chút.
Ánh mắt Du Tam làm Trình Khanh không thoải mái.
“Sư huynh, thất thủ giết người thật không có phiền toái sao?”
Thật muốn có thể làm thịt tên Du Tam này, như vậy sẽ xong hết mọi chuyện, sẽ không ai tìm nàng gây phiền toái nữa!
Du Tam khó có thể tin.
“Họ Trình, ngươi ác độc như vậy!”
Trình Khanh hung hăng trừng hắn, “Ngươi nên kiểm điểm chính mình, vì sao khiến người ta chán ghét như vậy, thời gian rất tốt không dùng trên việc học hành mà cứ liên tiếp tìm ta gây phiền toái, trong thư viện có nhiều người như vậy ngươi không chọc, cố tình lại bắt lấy ta không bỏ, còn không phải là bởi vì ta gia đạo sa sút dễ ức hiếp sao?”
Nếu đổi thành người có gia thế như Trình Khuê, Du Tam sẽ có điều cố kỵ.
Ánh nến nhảy lên, biểu tình trên mặt Mạnh Hoài Cẩn khó phân biệt, giống như thật sự đang suy xét tính khả thi của việc giết chết Du Tam.
Trình Khanh ở một bên khuyến khích Mạnh Hoài Cẩn:
“Sư huynh, Du Tam lòng dạ hẹp hòi, đêm nay bị sư huynh gây thương tích, ngày sau nhất định sẽ trả thù chúng ta gấp bội, không bằng một kiếm chấm dứt hắn, chúng ta lại nghĩ một biện pháp khác giải quyết tốt hậu quả.”
Cả người Du Tam đều căng chặt.
Hắn đánh cuộc Mạnh Hoài Cẩn không dám giết hắn, nhưng vạn nhất người này thật sự là kẻ điên che giấu sâu đậm, một kiếm thọc chết hắn…… Xong việc cha hắn có bắt Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh đền mạng cũng vô dụng, người chết không thể sống lại, hắn sẽ không sống được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận