Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 74. Cha ngươi mới càng đáng thương!

Lại nhìn Du Tam, tay rũ tại bên người tạo thành nắm tay, nếu nắm tay kia dừng ở trên người Trình Khanh, với thân hình gà con này của ‘hắn’, chỉ sợ một quyền của Du Tam cũng không chịu nổi ——
“Du Tam, đừng xúc động!”
Bạn tốt đi cùng kéo ống tay áo Du Tam, Du Tam cũng không buông nắm tay ra, tươi cười trên mặt càng dữ tợn.
“Ta tới tìm ngươi đương nhiên có chuyện, Trình Khanh, ngươi đã thi được vào thư viện, Du Hiển ta cũng thực hiện hứa hẹn, trước mặt mọi người hướng ngươi xin lỗi, ngày đó không nên có hành vi lỗ mãng phóng ngựa kinh hách mẫu thân ngươi, đây là ta sai, không quan hệ cùng Trình Khuê!”
Hả?!
Du Tam công tử không phải tới đánh người, trái lại là tới xin lỗi!
Người vây xem thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cả cằm.
Trình Khanh cũng có chút ngoài ý muốn.
Cái tên Du Tam này làm việc hỗn trướng, nhưng nói chuyện lại cũng biết giữ lời, không đến mức nào.
Trình Khanh vừa mới đổi một chút suy nghĩ về Du Tam, tên hỗn thế ma vương này đã thốt ra lời dập nát tán thành mỏng manh của Trình Khanh với hắn.
“Ngươi cũng đừng đắc ý, lời xin lỗi là với mẫu thân ngươi, thân là nữ tử, không thể làm chủ việc chính mình gả cho loại trượng phu nào, cũng không thể bảo đảm chính mình có thể sinh ra loại nhi tử gì, thật sự là đáng thương vô tội.”
Ý tứ của Du Tam là Liễu thị xui xẻo, gả cho trượng phu là một tham quan, sinh ra nhi tử cũng có phẩm hạnh đáng nghi vấn, hắn đồng tình Liễu thị, khinh bỉ Trình Khanh……
Trình Khanh đều bị chọc cho tức giận mà cười, nàng vừa rồi sao tự dưng lại sinh ra ảo giác?
Du Tam từ đầu đến chân đều là một tên hỗn đản.
Tự đại, cuồng vọng, tự cho là đúng, ấu trĩ buồn cười…… Nàng thật không nên có chờ mong quá cao.
Rầm!
Trình Khanh trực tiếp đóng cửa sổ lại, thân thể Du Tam ngửa ra sau, nếu không phải lui nhanh, hắn thiếu chút nữa đã bị đánh trúng mặt.
Âm thanh Trình Khanh cách cửa sổ truyền ra tới:
“Nếu mẫu thân ta có đáng thương thì Du đại nhân cũng không kém chút nào, Du sư huynh có thời gian thương hại mẫu thân ta, không bằng chăm về nhà tẫn hiếu, làm một nhi tử giỏi giang khiến Du đại nhân kiêu ngạo!”
Liễu thị đáng thương sao?
Trình Khanh không cảm thấy vậy.
Có nàng ở đây, sớm muộn gì cũng có thể kiếm được cáo mệnh phu nhân cho Liễu thị.
Du Tam hành sự trương dương nơi nơi gây hoạ, liên lụy Du tri phủ đi theo phía sau chùi đít, sinh ra loại nhi tử này mới thật là phải sống ít đi hai năm, thấy thế nào cũng đều là Du tri phủ tương đối thảm!
Trình Khanh làm cho Du Tam tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn cửa sổ đóng chặt, Du Tam một quyền đấm ở trên tường.
“Trình Khanh, ngươi được lắm!”
A, nàng có được hay không chính nàng biết, nơi nào còn cần Du Tam phải cường điệu.
Tiếng bước chân ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, Du Tam ăn mệt rời đi, Trình Khanh chậm rãi sửa sang lại chính mình, cũng không vì chuyện đắc tội Du Tam mà phiền não.
Cửa sổ bị người đẩy ra một khe hở, một gương mặt béo chen ở khe hở nói thầm:
“Trình Khanh, ngươi cũng thật lợi hại, tính tình này của ngươi ta thực thưởng thức, nhưng mọi người đều cô lập ngươi, ta cũng không dám làm bằng hữu với ngươi.”
Người này thật sự thật thà, tự nhiên cho thấy chính mình nhát gan.
Trình Khanh buông sách xuống cười nhẹ, “Ngươi vẫn nên cách ta rất xa đi, ta cho phép ngươi ở trong lòng trộm thưởng thức ta!”
Ai u, da mặt thật sự dày nha.
Tiểu mập mạp xoa xoa cằm, Trình Khanh này da mặt dày thật sự rất hợp tính hắn.
Hắn lại thấu mặt lên, “Ta tên Thôi Ngạn, ngươi nhớ cho kỹ!”
Thôi Ngạn?
Còn không phải là tiểu mập mạp mặc cẩm y kia sao, vừa thấy liền biết là trong nhà rất có tiền.
Nhập học ngày đầu tiên, Trình Khanh bị xa lánh cô lập có một người bằng hữu mới tên Thôi Ngạn, đáng tiếc người bằng hữu này tương đối hèn, không dám công nhiên thân cận cùng nàng, Trình Khanh ở trong thư viện vẫn là độc lai độc vãng, tình cảnh cũng không có gì thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận