Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 956. Dược liệu hao hết! ( 1 càng )

Trình Khanh hữu khí vô lực xua xua tay: "Đừng nói mấy việc này, trở về an trí lưu dân đi, nhớ kỹ lời ta nói, tận lực giảm bớt cảm nhiễm."
Tướng lãnh trịnh trọng gật đầu, ghìm ngựa quay đầu.
Tuy rằng rất bội phục Trình đại nhân, cũng thay bọn lính cảm kích Trình đại nhân, nhưng mà tướng lãnh cũng biết Trình Khanh lần này có phiền toái lớn.
Đừng động quan văn hay là võ tướng, làm ít không nhất định đúng, nhưng làm nhiều liền rất dễ phạm sai lầm!
Tướng lãnh thế Trình Khanh tiếc hận, trong ngực cũng có nghẹn khuất không nói nên lời.
—— chính là bởi vì như vậy, đại quan giống Trình đại nhân mới càng ngày càng ít đi?
Mấy vạn lưu dân, nhiễm bệnh dịch nhiều không kể xiết, ý chỉ vấn tội của triều đình còn chưa có tới, Trình Khanh liền mang theo người trị dịch, phòng dịch, mấy đại phu nàng mang đến từ kinh thành dù chăm chỉ, nhưng đồng thời chữa bệnh cho nhiều người như vậy cũng không lo liệu hết quá nhiều việc.
Lê lão nhân đã cảnh cáo nàng, khi đại dịch bùng nổ quy mô lớn, nhân lực căn bản vô pháp ngăn cản.
Cái gọi là chiến thắng bệnh dịch, là ngồi chờ bệnh dịch thu hoạch mạng người không sai biệt lắm, tự động biến mất. Bệnh dịch cũng không phải biến mất vĩnh viễn, chỉ là không có ký chủ, không thể không tạm thời ngủ đông, tương lai gặp được đất ấm thích hợp lại lần nữa bùng nổ.
Trình Khanh không tin tà.
Chữa khỏi một người tính một người.
Trình Khanh muốn ngăn cản bệnh dịch, Trình Tri Tự không tỏ ý kiến, Trình Khanh muốn vật tư hắn cũng tận lực cho, không kéo cẳng Trình Khanh.
Nhưng mà dược liệu trong huyện Ngũ Hà, vẫn rất nhanh bị hao hết.
Sau lại đã không để bụng có phải hoàn toàn đúng bệnh hay không, chỉ cần có thể sử dụng, đều được dùng tới, khi sắc thuốc cũng tận khả năng thêm vài lần nước, nấu đến một chút dược hiệu đều không có, mới có thể vứt bỏ bã dược.
Hà Uyển cũng biết huyện Ngũ Hà không có dược liệu chữa bệnh cứu mạng, nàng đi ra, nói cho Trình Khanh: "Cần phải có người không ngừng mua sắm dược liệu cuồn cuộn vận chuyển tới Ngũ Hà, để ta đi!"
Trình Khanh lắc đầu, "Trong thành hiện tại tạm thời vẫn an toàn, không có một người nhiễm bệnh. Ta biết ngươi nhất định là muốn đi Hoài An, Dương Châu mua sắm dược liệu, hai địa phương này đều cần đi xuyên qua khu dịch bệng."
Quá nguy hiểm.
Hà Uyển lại không phải quan viên triều đình, không lấy bổng lộc của triều đình, Trình Khanh không thể yên tâm thoải mái nhìn Hà Uyển đi mạo hiểm.
Trình Khanh nghĩ tới Vinh Cửu.
Tên phế vật này ở huyện Ngũ Hà nhẹ nhàng vớt công lao, có phải nên làm chút cống hiến hay không? Vinh gia Dương Châu ở Giang Nam, lợi hại hơn Hà gia nhiều.
Trình Khanh còn chưa có đi tìm Vinh Cửu, đã có người tới báo, nói ngoài thành có thương đội tới, mang theo mười mấy xe dược liệu, muốn gặp Trình Khanh.
"Là người có lai lịch gì, biết không?"
"Đối phương chưa nói. Chỉ nói ngưỡng mộ đại nhân, đặc biệt đưa tới mười mấy xe dược liệu trợ giúp ngài cứu người, nhưng muốn đích thân giao dược liệu cho ngài, đổi thành những người khác đều không được."
Yêu cầu này không tính là quá mức.
Đối phương cũng không có khả năng tự đưa dược liệu đến cửa huyện thành, hiện tại bên ngoài huyện thành bị Trình Khanh biến thành khu cách ly, lưu dân đã có bệnh trạng cảm nhiễm ở một chỗ, không bệnh trạng ở địa phương khác, mấy vạn lưu dân đến sau, mặc kệ có bệnh trạng cảm nhiễm hay không đều không được tiếp xúc cùng mấy vạn lưu dân đến huyện Ngũ Hà trước.
Không canh phòng nghiêm ngặt như vậy, bệnh dịch đã sớm truyền khắp toàn bộ huyện Ngũ Hà.
Lưu dân cảm nhiễm bệnh dịch, bị an trí ở hai mươi dặm ngoài thành, nơi đó là "khu dịch” do Trình Khanh phân chia ra.
"Khu dịch" trước sau đều có binh lính đóng giữ, phòng ngừa có người tiếp xúc cùng người bệnh.
Thương đội muốn quyên góp dược liệu, dừng lại ở địa phương cách huyện Ngũ Hà hơn hai mươi dặm, không thể tiếp tục tới gần huyện Ngũ Hà.
Mười mấy xe dược liệu quá trân quý, Trình Khanh lập tức buông việc trong tay chạy đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận