Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 124. Ông trời không hảo lừa!

Tâm tình của Trình Khanh tức khắc trở nên tốt hơn.
Đại nương tử thấy nàng cả ngày đều cười, không nhịn được hỏi nàng:
“Tiểu lang, có hỉ sự gì sao?”
Trình Khanh cười hì hì dỗ dành nàng, “Có thể về nhà ở cùng mẫu thân và các tỷ tỷ, với đệ mà nói chính là hỉ sự nha.”
Đại nương tử trừng nàng một cái:
“Đệ trước kia chưa bao giờ nói mấy lời kiểu này, bị bệnh một hồi miệng lưỡi trở nên trơn tru, về sau còn không biết sẽ gạt bao nhiêu tiểu nương tử!”
Trình Khanh nghĩ thầm, chính mình cũng không thể nói thật cho đại tỷ nha.
Chẳng lẽ nói nàng vừa mới hố vị hôn phu của tỷ ấy một trận?
—— đại nương tử khẳng định sẽ dùng cái chày cán bột trong tay đánh nàng.
Tề Duyên Tùng đối với kết quả khảo thí cũng không ngoài ý muốn.
Ngày khảo thí khi nhận được đề thi hắn đã cảm thấy khó.
Nương hắn để hắn tới huyện Nam Nghi, ở chỗ này không có người quản hắn, ngày thường hắn rất tự tại, đọc sách mấy ngày là có thể nghỉ hai ngày đi phủ thành thăm bạn tìm hoa, hắn cùng Thi Thi cô nương Minh Nguyệt Lâu ở sau hội Văn trung thu vẫn luôn có thư từ lui tới, thơ từ và âm luật, hắn và Thi Thi thật sự rất có tiếng nói chung, đó chính là hồng nhan tri kỷ của hắn!
Về phần khảo thí vào thư viện Nam Nghi, Tề Duyên Tùng vẫn chưa để vào mắt, bảo hắn thi lấy tú tài thì còn cần phải tốn chút công phu, chứ thi vào thư viện Nam Nghi không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng đề mục thi hôm đó lại khó đến tận trời, Tề Duyên Tùng cảm thấy không ổn.
Hắn gần đây say mê với phong hoa tuyết nguyệt, đâu có chân chính ôn sách, cơ sở vẫn còn ổn, nhưng đề mục hơi khó một chút thì hắn liền luống cuống……
Nhưng sau khi thi xong hắn vẫn ôm tâm lý may mắn, đề mục khó không quan hệ, chỉ cần hắn làm tốt hơn so với những người khác vẫn có thể trúng tuyển.
Ai ngờ thư viện Nam Nghi cũng đủ tàn nhẫn, lần này thế nhưng một học sinh mới cũng không có!
Tề Duyên Tùng mất mặt mũi, ở trong thư phòng đập ném đồ vật cho hết giận.
Sao hắn khảo không trúng?
Buồn cười!
Hoàn toàn vô pháp giao đãi với trong nhà, hắn tới Nam Nghi có mang theo thư đồng, tỳ nữ và tôi tớ, còn có mấy trăm lượng bạc.
Hiện giờ bạc đã tiêu không sai biệt lắm, lại nói cho trong nhà chính mình không trúng tuyển vào thư viện, Tề Duyên Tùng khó có thể mở miệng.
“Nhị thiếu gia, việc này cũng không thể trách ngài nha, tiểu nhân nghe nói là thư viện không nghĩ tuyển thêm!”
Đang êm đẹp, sao thư viện lại không muốn tuyển thêm?
Tề Duyên Tùng không kiên nhẫn: “Lý do này về nhà cũng nói không thông, sau khi mẫu thân giao chuyện trong nhà cho đại tẩu quản, ta ở trong nhà liền nơi chốn chịu cản tay, lấy chút bạc từ trong trướng cũng bị tra khảo, chẳng nhẽ trong nhà ngay cả mấy trăm lượng bạc cũng không lấy ra được sao? Rõ ràng là cố tình gây phiền toái cho ta…… Đại tẩu kia của ta coi từng đường kim mũi chỉ trong nhà đều thành của chính mình, sợ ta dùng một phân liền ít đi một phân!”
Lời này quan hệ đến đại nãi nãi trong nhà, thư đồng không dám vọng ngôn.
Thư đồng tốt nên vì thiếu gia tận tâm tận lực, tròng mắt nhỏ của thư đồng chuyển động: “Thiếu gia nói rất đúng, bạc ngài đã tiêu, không thi được vào thư viện vô pháp giao đãi với trong nhà, thư viện Nam Nghi nói đến cùng chính là của Trình thị Nam Nghi, Tề gia và Trình thị có thân, tốt xấu gì cũng nên châm chước một chút nha!”
Đúng rồi, Tề gia và Trình thị là có thân.
Nhưng kia tính là thân gì nha, hắn có một cô cô gả tới nhị phòng Trình thị, nhưng đã chết mười mấy năm, nào còn có bao nhiêu tình cảm!
Huống chi, người dượng kia của hắn đã chết còn dính vào án tham ô.
Trong nhà còn thế hắn đính thân cùng biểu muội chưa từng gặp mặt…… Có một người dượng phạm tội đã chịu đủ rồi, còn muốn cho đối phương làm nhạc phụ, Tề Duyên Tùng trăm triệu không thể tiếp thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận