Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 972. Thôi lương thương, ngươi nhi tới tìm ngươi lạc ( 2 càng )

Hào Châu bởi vì Trình Khanh, gió nổi mây phun.
Nàng hiện tại tuy chỉ là một thứ dân, lại có thiên ti vạn lũ liên hệ cùng với các thế lực, nàng tới Hào Châu, làm thời cuộc ở Hào Châu càng quỷ bí.
Cốc Hoành Thái tưởng đưa tin cho Trình Khanh, địa phương Trình Khanh bị giam giữ ngoại trừ bên ngoài bị trông coi, còn có rất nhiều mật thám, Cốc Hoành Thái vẫn luôn không tìm thấy cơ hội.
Phái nhiều người trông coi như vậy, chẳng lẽ đám cướp Trường Cân đã biết thân phận của Trình Khanh?
Cốc Hoành Thái hiểu lầm.
Ở bên ngoài phòng Trình Khanh bị giam giữ, có vài thế lực.
Có Chương tiên sinh, có Kỳ chỉ huy sứ, có mật thám Cẩm Y Vệ, còn có người của Tiêu Vân Đình.
Thế lực khắp nơi thử lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, ai cũng không dám duỗi móng vuốt trước.
Lúc này, Chương tiên sinh thu được tin tức, nghe nói Trình Khanh giả thành thân phận Thôi thiếu gia tới Hào Châu, lập tức liền biết ‘ Thôi lương thương ’ làm việc cho quân Trường Cân, đang được thiên vương Lý Đinh Sơn coi trọng có vấn đề.
Trình Khanh sẽ không bịa ra một thân phận dễ bị bại lộ.
Nói đến cũng khôi hài, không phải Thôi lão gia chủ động quy phục quân Trường Cân, là quân Trường Cân tưởng mua lương thực, tìm được Thôi đại lương.
Do quân Trường Cân chủ động tìm tới cửa, Thôi lương thương lại đặc biệt tâm can đen tối, Lý Đinh Sơn sau lưng mắng cho Thôi lương thương máu chó phun đầu, giáp mặt lại cùng Thôi lương thương xưng huynh gọi đệ, Thôi lương thương thậm chí càng tham tài, Lý Đinh Sơn ngược lại càng tín nhiệm Thôi lương thương.
Kết quả Thôi lương thương là nội ứng!
Khó trách gần đây giao chiến cùng Thạch tổng đốc suất lĩnh đại quân triều đình, nghĩa quân liên tiếp bại lui.
Có thể không bại lui sao?
Lương thảo vừa động, liền biết hướng đi của nghĩa quân hành quân, có một Thôi lương thương làm nội ứng, không biết thắng qua bao nhiêu thám tử!
Chương tiên sinh không nghĩ tới chính mình sẽ phạm một sai lầm cấp thấp như vậy, bị một thương hộ chơi đến xoay quanh, nhưng hắn cũng không có bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc lập tức vạch trần thân phận ‘ Thôi lương thương ’.
Nói đến cùng, Chương tiên sinh từ đầu tới đuôi cũng không trông cậy vào quân Trường Cân sẽ chân chính làm nên trò trống gì.
Chương tiên sinh không có vạch trần ‘ Thôi lương thương ’, cũng không để cho Thôi lương thương lại làm mật báo cho Thạch tổng đốc, dứt khoát tìm lý do, mang Thôi lương thương về Hào Châu.
Chương tiên sinh không nghĩ trở về, nhưng không có hắn trấn thủ, những người đó khả năng lại làm ra chuyện ngu xuẩn.
Chương tiên sinh đối với Trình Khanh gửi lấy kỳ vọng cao, trên người Trình Khanh há có thể dính lên vết nhơ cùng phản tặc lui tới!
Lại nói Thôi lão gia, bị quân sư Chương tiên sinh khách khách khí khí mạnh mẽ đưa về Hào Châu, tâm đều lạnh, đoán được là thân phận của chính mình bại lộ, sắp chết ở trong tay đám cướp Trường Cân.
Thôi lão gia đương nhiên không muốn chết, hắn còn chưa có nhìn thấy Thôi Ngạn cưới vợ, chưa gả nữ nhi Thôi Ngũ Nương, sao bỏ được chết.
Nhưng loại sự tình sinh tử này hiện giờ Thôi lão gia chính mình cũng không có thể quyết định, nếu phải chết, Thôi lão gia tự giác cũng coi như chết có ý nghĩa.
Hắn chính là một thương nhân, không hiểu đại nghĩa gì, chỉ biết cố gắng trải đường cho nhi tử Thôi Ngạn, so với nửa nhà ở hoàng kim còn đáng giá hơn!
Nửa đời trước chính mình thực xin lỗi phu nhân, nạp nhiều tiểu thiếp như vậy, làm tổn thương tâm của phu nhân, còn sinh một đống con vợ lẽ hại thảm Thôi Ngạn.
Cái chân bị gãy của Thôi Ngạn, vừa đến ngày mưa dầm liền đau, đều là chính mình làm hại.
Hiện tại tốt rồi, Thôi Ngạn khởi điểm kém hơn người khác, chính mình cũng đã đền bù được.
Thôi lão gia đặc biệt thản nhiên tới Hào Châu, kết quả cũng không có lập tức bị đám cướp Trường Cân giết, ngược lại có người muốn dẫn hắn đi gặp Vương tướng quân. Chương tiên sinh có sự tình khác phải vội, để Thôi lão gia tự đi gặp Vương tướng quân, trước khi đi có thâm ý khác liếc mắt nhìn Thôi lão gia một cái.
Thôi lão gia không thích Chương tiên sinh, cảm thấy người này mặt vô biểu tình, âm trầm đáng sợ.
Có một tiểu binh đụng phải hắn một chút, trong tay Thôi lão gia bị nhét một mảnh giấy.
Thôi lão gia tìm cơ hội nhìn trộm, bên trên viết hai chữ "thừa nhận".
Hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận