Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 120. Đường ai nấy đi

Trình thị giúp đỡ Mạnh Hoài Cẩn cầu học, Ngũ lão gia còn muốn gả nữ nhi cho Mạnh Hoài Cẩn, kết quả thì sao, Mạnh Hoài Cẩn chạy tới cùng người phủ Nghiệp Vương…… Trình thị là văn thần, Nghiệp Vương là lính đánh thuê bảo vệ biên cương, hai bên vốn không nên có bất luận giao thoa gì!
Văn thần và võ tướng thường xuyên ở trên triều đình tranh chấp, thiên tử trong miệng nói hy vọng văn võ hòa thuận, nhưng nếu văn thần võ tướng thật sự thân như người một nhà, sẽ đổi thành thiên tử không ngủ yên ổn.
Nghiệp Vương còn không phải võ tướng bình thường.
Trình Ngũ lão gia hận không thể bắt Mạnh Hoài Cẩn lại đây đánh cho khựng lại, làm đầu óc Mạnh Hoài Cẩn thanh tỉnh hơn một chút.
Lấy tài học của Mạnh Hoài Cẩn, sang năm thi hội tất trúng tiến sĩ, sau đó giữ chức ở hàn lâm viện. Ở Hàn Lâm Viện hai năm lại nhập lục bộ nhậm chức, con đường lên chức mà người đọc sách tha thiết ước mơ, Mạnh Hoài Cẩn dễ như trở bàn tay!
Hoạn lộ thênh thang bày ra, Mạnh Hoài Cẩn không chọn, lại nhão nhão dính dính lên phủ Nghiệp Vương, đây chính là đi cầu độc mộc.
Trình Ngũ lão gia tức giận, Mạnh Hoài Cẩn lại không ở trước mặt, chỉ có hung hăng mắng Trình Khanh một trận.
Trình Khanh là người da mặt dày, nhìn ngoan ngoãn nghe dạy bảo, mặc kệ Ngũ lão gia nói gì đều lọt vào tai không lọt vào tâm, Ngũ lão gia bức nàng nóng nảy, Trình Khanh còn hỏi lại:
“Ngài không nghĩ cháu có liên lụy cùng người Vương phủ, nhưng án tử của phụ thân cháu liên lụy đến Nghiệp Vương là sự thật, thiên tử không nghĩ điều tra, lục thúc gia trên triều đình cũng không thể ra tiếng, đây là một cái tử cục, chỉ có Nghiệp Vương bên kia mới có thể hóa giải, dù có ‘bảo hổ lột da’ cháu cũng nhận!”
Ngũ lão gia á khẩu không trả lời được.
Trình Khanh điểm ra địa phương mấu chốt nhất, án tử đích xác liên lụy đến Nghiệp Vương.
Vụ án này có ẩn nấp sóng gió mãnh liệt, đại lão trong triều đều không muốn chạm vào, mặc kệ cuối cùng điều tra ra là kết quả gì, cuối cùng đều sẽ đắc tội thiên tử và Nghiệp Vương……
Trình Ngũ lão gia nhắm mắt lại tự hỏi một lát, phất tay:
“Cháu đi đi, tối nay coi như ta không hỏi qua cháu, là thực lực của Trình thị Nam Nghi không đủ, không trách cháu đem hy vọng ký thác ở trên người người khác. Trình Khanh, cháu đã gọi ta một tiếng thúc gia, ta có trách nhiệm chiếu cố cháu, nhưng ta còn là tộc trưởng Trình thị Nam Nghi, ta phải phụ trách Trình thị …… Cháu, tự giải quyết cho tốt đi!”
Trình Khanh vái lạy:
“Cháu sẽ chiếu cố tốt cho chính mình, ân tình của thúc gia, cháu thời khắc ghi nhớ trong lòng.”
Hai người đạt thành ý kiến nhất trí, Trình Ngũ lão gia không hề hỏi đến sự tình giữa nàng và phủ Nghiệp Vương, Trình thị Nam Nghi chỉ coi như không biết sự tình gì, nếu thọc ra cái sọt cũng do chính bản thân Trình Khanh gánh, Trình Ngũ lão gia luôn có biện pháp trích Trình thị ra sạch sẽ —— dù sao Trình Tri Viễn cũng đã phân gia đi xa, cùng lắm thì làm một nhà Trình Khanh hoàn toàn ra khỏi tộc!
Trình Ngũ lão gia là một trưởng bối từ ái, Trình Khanh rất thích vị thúc gia này.
Nhưng hắn không phải Trình Khanh.
Quan niệm của hai người không giống nhau, chỉ có tạm thời đường ai nấy đi.
Trình Khanh đi nhanh rời khỏi ngũ phòng, cũng không trở về hẻm Dương Liễu, chính mình ở khách điếm một đêm.
Sáng sớm hôm sau, hai gã sai vặt Tư Nghiên và Tư Mặc ở cửa khách điếm chờ nàng, đưa cho nàng một cái hộp nhỏ.
Trình Khanh tiếp nhận, là khế đất điền trang nàng nhờ Trình Ngũ lão gia bảo quản.
Ngay cả khế đất cũng trả cho nàng, xem ra Ngũ lão gia là thật sự tức giận.
Có lẽ cũng mượn việc này làm Trình Khanh nếm thử thế sự gian nan, không có ngũ phòng trợ giúp, Trình Khanh nhất định sẽ luống cuống tay chân, không chỉ lo việc học, còn phải gánh vác sinh kế của một nhà già trẻ, để xem khi đó Trình Khanh còn có tinh lực lui tới cùng người phủ Nghiệp Vương hay không——
Bạn cần đăng nhập để bình luận