Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 215. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!

Trình Khanh có chút mất mát ngắn ngủi, nếu không phải tuổi tác sinh lý của nàng quá nhỏ, liền có thể lấy vị trí thất phẩm tri huyện trực tiếp nhập sĩ, thời gian bước vào quan trường sẽ tiết kiệm được nhiều năm.
Mất mát này chỉ chợt lóe qua, nhập sĩ kiểu này đương nhiên không được chính thống bằng khoa khảo.
Mười bốn tuổi cũng khó có thể phục chúng, bá tánh sẽ không tin tưởng nàng, nha dịch nha môn sẽ nghĩ lừa gạt nàng, huyện thừa và chủ quản bạc càng sẽ không để nàng vào mắt, làm quan còn nơi chốn chịu cản tay như vậy thực không thú vị, làm gì đều làm nhiều mà công ít.
Trình thượng thư, chính là Trình Lục lão gia làm quan ở kinh thành.
Lục lão gia cũng muốn cho nàng lấy khoa khảo nhập sĩ, cho nên thỉnh chỉ cho nàng qua thi hương lại đi đến Quốc Tử Giám ở kinh thành đọc sách.
Qua thi hương chính là cử nhân, cách tiến sĩ chỉ một bước, ở nơi nào cầu học cũng không sai biệt lắm.
Ý niệm bay nhanh hiện lên, Du tri phủ thanh thanh giọng nói ra tiếng nhắc nhở:
“Trình Khanh, sao còn không tiếp chỉ? Quan viên bình thường hi sinh vì nhiệm vụ là sẽ chỉ được truy tấn một bậc, Trình đại nhân được truy tấn tứ phẩm tán trị dịch Doãn, có thể nói là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!”
Trình Khanh không rảnh lo nghĩ nhiều, chạy nhanh tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay khâm sai.
Khi nhận thánh chỉ nàng không cẩn thận chạm vào ngón tay đối phương, tháng ba cảnh xuân rất tốt, ngón tay khâm sai lại rất băng, khơi dậy Trình Khanh nổi da gà.
Ngoại trừ thế tử Nghiệp Vương, Trình Khanh không có nhận thức người nào thể chất kém như thế.
Tiếp thánh chỉ ngẩng đầu, khâm sai trước mặt còn không phải là thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình sao!
Người này thế nhưng lại lần nữa tới Nam Nghi.
Lần trước tới lén lút, lần này Tiêu Vân Đình lấy thân phận khâm sai tuyên chỉ hiện thân, không chỉ có quang minh chính đại, các quan viên địa phương còn không dám chậm trễ.
Tiêu Vân Đình cũng diễn rất giỏi, như là lần đầu tiên thấy Trình Khanh, lấy thân phận khâm sai nói một ít lời đường hoàng liền lộ ra mệt mỏi. Lý tri huyện vội nói đã an bài xong chỗ nghỉ ngơi, mời Tiêu thế tử dời bước, Tiêu Vân Đình không chút do dự lên kiệu rời đi.
Trình Tri Tự, Chu lão phu nhân hoàn toàn không vào được mắt Tiêu Vân Đình, hắn ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí một cái.
Du tri phủ còn muốn xã giao với Tiêu thế tử, vội vàng rời đi, bị Trình Khanh gọi lại:
“Du đại nhân, một nhà chúng ta có thể rời khỏi hẻm Dương Liễu chưa?”
Du tri phủ lấy đôi mắt trừng nàng, “Ngươi nói đi? Ngươi là trung thần, dù có tới nha môn tri phủ, bản quan cũng phải chiêu đãi ngươi thật tốt!”
Trình Khanh khom người chào thật sâu với hắn:
“Học sinh cảm tạ hai vị đại nhân, sự yêu quý của ngài và Lý đại nhân, học sinh không dám quên, cũng sẽ không bao giờ quên.”
—— tuổi không lớn, khó được lại là người rõ ràng.
Du tri phủ và Lý tri huyện lúc đi đều mang lên ý cười.
Du tri phủ mang nha dịch trông coi rời đi, một nhà Trình Khanh lại được tự do, nàng vừa mới cất xong thánh chỉ, một đám đồng môn thư viện Nam Nghi không biết từ chỗ nào vọt ra:
“Trình Khanh, ngươi hôm nay chính là song hỷ lâm môn!”
Trình Khanh cao giọng đáp: “Không tồi, hôm nay phụ thân ta được giải oan là hỉ sự lớn nhất, ta khảo qua huyện thí là hỉ sự thứ hai, song hỷ lâm môn phải nên chúc mừng cho thật cẩn thận—— ta cũng không quên bàn tiệc Thái Bạch Lâu, chờ ta vội xong chuyện nhà, nhất định sẽ cùng chư vị không say không về!”
Thiếu niên học sinh có nhiệt tình bồng bột, vây quanh Trình Khanh, hẻm Dương Liễu một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.
Chu lão phu nhân thâm chịu đả kích, che lại ngực, tức giận đến tim đau thắt.
Lý thị nhướng mày:
“Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Tri Viễn được giải oan, tẩu tử là quá vui mừng đi?”
Vui mừng?
Chu lão phu nhân muốn nhìn chính là kết cục Trình Khanh bị lưu đày, bốn mẹ con Liễu thị bị sung nhập vào kỹ viện, mà không phải một màn nhà Trình Khanh dương mi thổ khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận