Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 244. Trình Khanh lãnh khốc tâm địa ( 7 càng )

Tiểu cô nương mặt tròn lau nước mắt, nhìn về hẻm nhỏ phía sau, một tiếng u than truyền đến: "Hồng Tiêu ngươi trở về đi, Trình công tử tuy là niên thiếu, lại không phải người dễ lừa gạt."
Nữ tử mang mũ có rèm yểu điệu từ nhỏ hẻm đi ra, nơi đi đến làn gió thơm từng trận lại không gay mũi, hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa.
Xốc mũ có rèm lên, Thi Thi cô nương tự nhiên hào phóng, nàng lớn lên cũng gãi đúng chỗ ngứa, nhiều một phân thì quá diễm, thiếu một phân lại nhạt nhẽo.
Một mỹ nhân nơi chốn làm người cảm giác thoải mái như vậy, lại có thể cùng người trẻ tuổi nói thơ nói phú, ai có thể cự tuyệt?
Mấy tộc huynh lúc trước còn hung ba ba, lúc này cũng không nói gì.
Trình Khanh không nhịn được mà bật cười, nhóm tộc huynh vẫn là trẻ tuổi, chưa trải qua trận trượng son phấn!
Thi Thi hành lễ, một đôi mắt đẹp đảo qua ở trên người Trình Khanh:
"Nô gia gặp qua Trình công tử, công tử cùng trong tưởng tượng của nô gia không giống nhau, lại tựa vốn nên như thế. Nô nghe nói Trình đại nhân đã rửa sạch ô danh, được triều đình truy tấn, nô hướng Trình công tử chúc mừng, đây là chuyện vui; Trình công tử thiếu niên anh tài trúng tuyển Án Đầu, là chuyện vui thứ hai."
Trình Khanh xua tay, "Thi Thi cô nương cũng biết ta vì sao nguyện ý nói chuyện cùng ngươi?"
Đôi mắt đẹp của Thi Thi vừa chuyển, sóng mắt có chút hơi nước.
"Nô không biết."
"Năm trước, trong hội Văn trung thu Nam Nghi, Thi Thi cô nương cầm kỹ xuất chúng, dẫn tới vô số thanh niên tuấn kiệt truy phủng, có người nhắc tới tiên phụ khó tránh khỏi trong lời nói mang gươm giáo, là Thi Thi cô nương vì tiên phụ nói hai câu đúng trọng tâm, chuyện này ta vẫn luôn nhớ rõ."
Tỳ nữ mặt tròn tên Hồng Tiêu trừng lớn đôi mắt.
Cô nương nhà mình tự nhiên là cực tốt, sự tình trong miệng họ Trình nói nhớ, cũng không phải là như vậy!
Chẳng lẽ là tuổi quá nhỏ, nên rất nhiều sự tình Trình thị làm đều không cho Trình Khanh biết?
Trong lòng Hồng Tiêu dâng lên hy vọng.
Nếu Trình Khanh không đuổi các nàng đi, chủ tớ các nàng có thể lưu tại Tuyên Đô phủ.
Thi Thi giật mình.
Chỉ bởi vì chính mình trong lúc vô ý giúp Trình Tri Viễn đại nhân nói hai câu lời hay, Trình Khanh có thể nhớ từ năm trước cho tới bây giờ, có thể thấy được Trình Khanh coi trọng người nhà cỡ nào.
Kia lại vì sự tồn tại của chính mình, gián tiếp huỷ hoại hôn ước của Trình đại nương tử…… Trình Khanh chỉ sợ cũng không thể quên!
Thi Thi định nói chính mình không biết Tề Duyên Tùng có hôn ước, nam nhân cùng nàng lui tới nhiều như vậy, Tề Duyên Tùng cũng không tính là cái gì, những lời nàng có thể nói với Tề Duyên Tùng, cũng có thể nói với vô số nam nhân, cố tình Tề Duyên Tùng lại coi là thật.
Tề Duyên Tùng chính mình dán đến, tiêu bạc dỗ nàng vui, chẳng lẽ nàng còn có thể cự tuyệt?
Lời biện giải đã nảy lên yết hầu, Thi Thi lại nuốt trở vào.
Trình Khanh sẽ không nghe.
Nàng ở trong mắt Trình Khanh chưa thấy được kinh diễm, cũng không thấy chán ghét, trong mắt Trình Khanh không hề gợn sóng, người như vậy, sao có thể bị mấy câu nói của nàng đắn đo?
"Nô không giết bá nhân, bá nhân lại vì nô mà chết…… Nô đã hiểu, hành vi đón xe hôm nay càn rỡ, nô chúc Trình công tử sớm ngày thiềm cung chiết quế (*)."
(*) Thiềm cung chiết quế: câu nói chúc sĩ tử đỗ đạt
Thi Thi tới đột ngột, lui càng sảng khoái.
Mấy tộc huynh còn chưa có phản ứng lại đây.
Phiền toái này đã được giải quyết như vậy?
Trình Khanh sờ sờ trên người mình, chỉ có mấy lượng bạc và một tờ ngân phiếu năm mươi lượng, lại từ chỗ mấy tộc huynh mượn thêm năm mươi lượng, gọi Thi Thi lại:
"Trình Khanh cũng chúc Thi Thi cô nương sau khi rời khỏi Tuyên Đô có thể có nhân sinh mỹ mãn."
Trong mắt tỳ nữ Hồng Tiêu như có ngọn lửa nhảy động.
Người đọc sách chính là giả nhân giả nghĩa!
Muốn bức cô nương nhà nàng rời đi Tuyên Đô, còn giả mù sa mưa cho một trăm lượng bạc.
Thi Thi lại cúi đầu nhận, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận