Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 793. Ngươi hành ngươi thượng! ( 4 càng )

Nếu hai người sau xảy ra chuyện, chỉ còn Trình Lục lão gia ở trong triều cũng độc mộc khó căng, Trình thị Nam Nghi nhận không nổi tổn thất lớn như vậy.
Mạnh Hoài Cẩn lại muốn đi Thiên Tân Vệ, nơi đó hung hiểm không thua gì cứu tế Hoài Nam, Trình Lục lão gia có thể không lo sao?
Trình Lục lão gia sầu đến râu đều mau rớt hết!
……
Sơn Đông có hai kho lúa lớn là Đức Châu và Lâm Thanh, hai kho lúa này cần gánh vác nhiệm vụ phân phối mười vạn thạch lương thực cứu tế!
Khi ngừng ở bến tàu Lâm Thanh, Trình Khanh thấy công nhân khuân vác quần áo tả tơi, người bến tàu nói chính là từ khu vực Hoài Nam chạy ra tới, lưu dân mơ màng hồ đồ, trào ra Hoài Nam liền đi tứ tán, có người lên bắc, có người xuôi về nam, chạy khắp nơi.
Có thể tìm được sinh kế liền dừng bước chân chạy nạn, bọn họ ở bến tàu khuân vác cũng không cần tiền công, chỉ cần một ngày cho hai bữa cơm là được.
Lưu dân đã chạy tới Sơn Đông!
Nếu không phải ở Hoài Nam không sống nổi, những người này không có khả năng rời cố hương.
Bọn họ không giống đám người Trình Khanh có thuyền ngồi, có ngựa cưỡi, có xe, toàn dựa hai chân đi đường, một đường từ Hoài Nam đi đến bến tàu Lâm Thanh……nạn hạn hán ở Hoài Nam bùng nổ sớm hơn so với triều đình biết, cũng càng nghiêm trọng hơn.
Biểu tình nhóm lưu dân chết lặng.
Ngũ hoàng tử phái người đi hỏi rõ ràng bến tàu có bao nhiêu lưu dân, nếu không biết thì thôi, đã gặp gỡ, có thể an trí những người này ở gần đây.
Dù cho Hoàng Thượng có biết, cũng sẽ không nói Ngũ hoàng tử làm không đúng, không an trí lưu dân ven đường, mặc kệ nhóm lưu dân tiếp tục đi về phương bắc, cuối cùng chẳng phải là toàn bộ tụ tập ở bên ngoài kinh thành sao?
Chuyện này Trình Khanh nguyện ý đi làm.
Nghe nói Trình Khanh là quan viên triều đình phái đi Hoài Nam cứu tế, trên khuôn mặt chết lặng của nhóm lưu dân rốt cuộc cũng có rung động, có người lúc khóc lúc cười, điên điên khùng khùng kêu gọi:
"Đều chết…… Không được cứu trợ……"
Lưu dân hiển nhiên là bị kích thích cực lớn.
Bọn họ có thể đi đến Lâm Thanh, người thân lại không đi đến được.
Trình Khanh nhìn địa phương ở tạm của lưu dân, tất cả đều là túp lều làm từ cỏ, nam nhân tráng niên chiếm đa số, không nhìn thấy mấy người già, phụ nữ và trẻ em.
Trình Khanh cũng không dám nghĩ tiếp.
—— là người già phụ nữ và trẻ em chính mình chịu đựng không nổi, hay là ở trên nửa đường đã bị vứt bỏ?
Trình Khanh mang theo đại phu cùng nhau lên bờ.
Lưu dân ở Lâm Thanh đại khái có năm sáu trăm người, bọn họ đều không được cho phép tiến vào bên trong thành Lâm Thanh, Trình Khanh ở bến tàu nhìn thấy mấy lưu dân làm công nhân khuân vác đã là đầu óc vô cùng linh hoạt.
Lưu dân dư lại toàn bộ đều ở chỗ tụ cư lâm thời ngoài thành, ban ngày ban mặt nằm ở trong túp lều ngủ bắt rận, chờ trong thành Lâm Thanh mỗi ngày đưa tới hai bữa cháo sống qua ngày.
Túp lều xiêu xiêu vẹo vẹo, lưu dân ăn không ngồi rồi, cũng không tu sửa.
May mà dựa vào sông Đại Vận, Lâm Thanh thập phần giàu có và đông đúc, tri châu đại nhân còn chịu quản lưu dân, một ngày hai bữa cháo loãng, không làm nhóm lưu dân đói chết.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy đi xuống cũng không được.
Lâm Thanh thành có thể nuôi sống năm sáu trăm lưu dân, nhưng khi đám người gia tăng đến năm sáu ngàn thì sao?
Nhóm lưu dân ở trong khu lều hôi hám, đại phu Trình Khanh mang đến nhắc nhở nàng, những người này trường kỳ ở trong hoàn cảnh như vậy khẳng định sẽ sinh bệnh.
"Trình đại nhân, ngài nên có giải pháp cho việc này!"
"Đã biết, chúng ta trước về bến tàu lại nói, mấy ngày này ta thấy các ngươi ghé vào cùng nhau, là đang nghiên cứu phương thuốc phòng dịch sao?"
"Không dối gạt đại nhân, ít nhiều nhờ có đại nhân không tiếc chỉ giáo, chúng ta đối với bệnh dịch có nhận tri mới, kết hợp với phương thuốc cổ truyền tiền nhân lưu lại, thật đúng là tổng kết được ra mấy phương thuốc mới."
Đại phu ngữ khí khiêm tốn, thần sắc rất có tự đắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận