Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 240. Thân cận cùng tin phục ( 5 càng )

Lần này con cháu Trình thị tới tham gia phủ thí, ngoại trừ Trình Hành, tất cả mọi người đều khảo qua phủ thí trở thành ‘ đồng sinh ’.
Hiện tại bọn họ gặp phải hai lựa chọn, một là lưu lại Tuyên Đô phủ an tâm ôn sách chờ đến tháng 5 viện thí, hai là thu thập hành lý trở về huyện Nam Nghi, qua một đoạn thời gian nữa lại đến.
"Tuyên Đô là tỉnh phủ, đại nhân Học Đạo thường trú tại đây, viện thí cũng bắt đầu từ Tuyên Đô phủ, chúng ta một đi một về có nhiều trắc trở, không bằng lưu tại Tuyên Đô phủ ôn tập……"
Tộc huynh một bên nói chuyện, một bên nhìn về phía Trình Khanh.
Trình Khanh rõ ràng là nhỏ tuổi nhất, rồi lại giống như thành phân lượng nặng nhất, tộc huynh tuổi lớn nhất, theo bản năng trưng cầu ý kiến của Trình Khanh.
Trình Khanh nghĩ nghĩ thật đúng là tính toán bất đồng:
"Cá nhân ta lại có khuynh hướng trở về Nam Nghi, chính chúng ta ôn tập, nào có phương tiện như ở thư viện, gặp được vấn đề tùy thời có thể thỉnh giáo các vị phu tử cùng các sư huynh, tuy rằng cách viện thí không đủ một tháng, nhưng dùng khoảng thời gian này tiếp tục cầu đạo giải thích nghi hoặc, có lẽ có thể làm học vấn của chúng ta tăng thêm một bậc thang."
Điều này cũng đúng.
Ở đây thì ai tới chỉ điểm ai?
Trình độ của tất cả mọi người đều không sai biệt lắm, gặp được kinh nghĩa không hiểu, đó chính là chậm trễ lẫn nhau!
Trình Khanh thấy mấy người đã động tâm, lại thêm sức lực khuyên bảo:
"Huống chi Tuyên Đô là một tỉnh thủ phủ, không biết náo nhiệt hơn so với tiểu địa phương như Nam Nghi bao nhiêu lần, ở quê quán Nam Nghi, chúng ta gặp ít dụ hoặc hơn, ở thư viện có phu tử ước thúc, ở nhà có trưởng bối quản giáo, tâm tư cũng không dám tan rã, ngưng ở lại Tuyên Đô không đi, một ngày hai ngày có thể không ra khỏi cửa xem náo nhiệt, mười ngày nửa tháng có thể nhẫn hay không…… Các vị tộc huynh, ta tự cảm thấy không có định lực kia, cho nên muốn trở lại Nam Nghi!"
Lời này của Trình Khanh có thể nói là lời từ đáy lòng, ánh mắt mọi người xem nàng so với phía trước càng thân cận hơn.
Tộc huynh chủ trương lưu tại Tuyên Đô ôn tập thậm chí còn lạy dài cảm tạ:
"Mệt ta còn lớn hơn ngươi vài tuổi, thế nhưng không suy xét sâu xa như vậy. Tiểu lang đệ không chỉ có học vấn tốt, nhân phẩm càng lệnh vi huynh khâm phục!"
Lúc trước còn gọi đại danh Trình Khanh, hiện giờ dứt khoát đổi giọng gọi ‘ tiểu lang ’.
Dù sao một đám người, Trình Khanh nhỏ tuổi nhất, kêu tiểu lang cũng không tính sai.
Ở trong tộc khẳng định có người so với Trình Khanh còn nhỏ hơn, nhưng mấy người cùng đi tham gia phủ thí, lại có giao tình không giống người thường, ở trong mắt bọn họ, chỉ vừa mắt một mình Trình Khanh.
Trình Khanh chính là tiểu lang, tiểu lang cũng đặc chỉ Trình Khanh, xưng hô bao hàm sự thân cận khó có thể miêu tả.
Trình Hành giống cơn gió xoáy lao tới:
"Phải đi thì các ngươi đi đi, ta cần phải lưu tại Tuyên Đô, có chút người chính mình định lực không đủ, còn muốn nghi ngờ người khác học cái xấu, ta cứ muốn ở lại phủ thành đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận