Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1395. Khai cấm biển quyết tâm!

Du Hiển bị phái đi Phúc Kiến diệt phỉ, cuối năm liền làm chuyện lớn, hắn luyện thủy sư mấy tháng, động tác lớn đầu tiên chính là tiêu diệt một đám hải tặc lớn chiếm cứ ở vùng duyên hải Phúc Kiến, sấm rền gió cuốn như thế, không tiếc tiêu binh phế lương thực cũng phải thanh trừ hải tặc, có triều thần đã xem thấu dụng ý của Mạnh Hoài Cẩn—— thiên tử muốn mở cấm biển!
Thế này sao được?
Đây là cử động vi phạm tổ chế hạng nhất!
Mậu dịch tư Tây Bắc, cũng đã lật đổ ý chỉ của tiên đế, hiện tại lại muốn mở cấm biển.
Ở trước khi Mạnh Hoài Cẩn chính thức đưa ra việc này, các triều thần đã bắt đầu từng người bôn tẩu, bọn họ muốn đi trước, đoàn kết lại ngăn cản chuyện này phát sinh.
Chỗ hỏng của mở cấm biển, bọn họ có thể nói có sách, mách có chứng, viết ra tấu chương vạn từ.
Chỗ tốt của mở cấm biển, bọn họ lại không muốn thấy, hoặc là nói cố ý tránh mà không thấy.
Trong Càn Thanh cung, Trình Khanh cùng Mạnh Hoài Cẩn chơi cờ.
Mạnh Hoài Cẩn đặt xuống một quân, lần đầu tỏ thái độ đối với Trình Khanh:
"Ngươi yên tâm, cấm biển trẫm khẳng định sẽ mở, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được trẫm."
Các triều thần chỉ biết Trình Khanh làm Lễ Bộ thị lang, lại không biết kiến nghị mở cấm biển chính là Trình Khanh nói ra, Mạnh Hoài Cẩn bảo hộ nàng, không có công khai tấu chương của nàng.
"Nhưng ngay cả Cao thủ phụ cũng phản đối……"
"Cao thủ phụ đã già."
Mạnh Hoài Cẩn đánh gãy băn khoăn của Trình Khanh, "Đại Ngụy đang biến hóa, lão thần tử nếu theo không kịp loại biến hóa này, vậy trẫm chỉ có thỉnh bọn họ thoái vị nhường hiền."
Mạnh Hoài Cẩn tin tưởng vững chắc chính mình đang làm sự tình chính xác, nếu Cao thủ phụ không tán đồng, hắn chỉ có thể thỉnh Cao thủ phụ về hưu!
Đây không phải đế vương vô tình, vừa lúc là Mạnh Hoài Cẩn mềm lòng, để Cao thủ phụ về hưu, Cao thủ phụ mới có thể thoát ly khỏi xoáy nước này, không cần vì lợi ích đảng phái xông vào trước nhất.
Hiện tại lui một bước, còn có thể bảo trì tình quân thần!
Trình Khanh suy nghĩ cẩn thận này đó, liền không hề nói gì nữa.
Sức sản xuất đề cao, sẽ chế tạo ra càng nhiều thương phẩm, thương phẩm ngoại trừ bán cho thảo nguyên, còn có thể bán ra hải ngoại, mở cấm biển có lợi cho Đại Ngụy giao lưu với bên ngoài, mở to mắt nhìn người khác đã phát triển đến tình trạng gì, mới sẽ không giậm chân tại chỗ.
Hải mậu còn có lợi nhuận hồi báo vô cùng phong phú, Trình Khanh để ý không phải vàng bạc vật quý giá của hải ngoại, nàng cảm thấy nông nghiệp của Đại Ngụy, những thứ như khoai tây, khoai lang đỏ, bắp…nên từ hải ngoại chảy vào gieo trồng ở Đại Ngụy mới đúng.
Mùa đông càng ngày càng lạnh, thiếu cây nông nghiệp dễ gieo trồng, sản lượng cao, dân chúng tầng dưới chót sống như thế nào?
Bá tánh đều chết đói, còn làm xây dựng gì, còn nói gì đến việc đề cao địa vị của nữ tử.
Vì thế, Trình Khanh còn cố ý viết thư hỏi Du Hiển luyện binh ở Phúc Kiến, hoài nghi vùng duyên hải Phúc Kiến đã gieo trồng những loại cây nông nghiệp này chưa, được đến Du Hiển phủ nhận.
Nếu có cây nông nghiệp dễ gieo trồng lại sản lượng cao như vậy, quan viên địa phương không có khả năng từ bỏ mở rộng, đây là chiến tích lớn!
Trình Khanh không tìm được cũng không nhụt chí.
Hiện tại Đại Ngụy còn chưa có, vậy nàng liền đi hải ngoại mang hạt giống về!
Cho nên ở trên việc mở cấm biển, Trình Khanh tuyệt đối duy trì Mạnh Hoài Cẩn.
……
Lan Châu phủ Nghiệp Vương.
Tiêu Vân Đình bắt được tin tức mới nhất của kinh thành.
Cao thủ phụ thượng tấu xin về hưu, Mạnh Hoài Cẩn sau khi luôn mãi giữ lại, chấp thuận cho Cao thủ phụ về hưu.
"Mở cấm biển."
Biển rộng là lĩnh vực Tiêu Vân Đình xa lạ, Tiêu Vân Đình giống như có lạc thú khiêu chiến mới.
—— Tiêu Vân Phái không phải vẫn luôn ở kinh thành nhàn rỗi sao, đi thuyền ra biển rất nguy hiểm, vừa lúc phái Tiêu Vân Phái đi thăm dò đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận