Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1000. Tiểu trừng đại giới, đoạn ngươi một tay! ( 1 càng )

Rối rắm trong lòng Du Hiển được rộng mở thông suốt.
Vương Đại Khí trộm nhìn bên này, chờ đợi thời điểm Trình Khanh đi một mình.
Ước chừng qua hơn hai canh giờ, Lạc Thuân mới mở được thông đạo.
Khói thuốc súng ở cửa động còn chưa bình ổn, Lạc Thuân đã sai Vương Đại Khí dẫn người nhảy xuống trước.
Vương Đại Khí cùng mấy tên đám cướp Trường Cân không chết, Lạc Thuân mới đi xuống.
"Trình trạng nguyên, thỉnh đi."
Lạc Thuân thực phòng bị Trình Khanh, nhất định phải yêu cầu Trình Khanh đồng hành, Trình Khanh bắt lấy dây thừng đi xuống, còn lót ống tay áo, lòng bàn tay đều nóng rát.
Trình Khanh còn chưa có đứng vững, dưới chân liền đá đến một thứ gì, nhặt lên xem là san hô đỏ bị rơi vỡ.
"Lạc đại nhân thỉnh xem."
Trình Khanh đưa san hô vỡ cho Lạc Thuân xem, Lạc Thuân hừ lạnh một tiếng: "Tặc tử!"
Đám phản tặc không chỉ có tránh ở chỗ tối đối nghịch cùng triều đình, còn từ trong tổ lăng dọn đi kỳ trân dị bảo thuộc về Tiêu thị.
Nữ nhân có thể ở trên trí lực nghiền áp nam nhân, ở trên thể lực đích xác kém không ít.
Trình Khanh bất tri bất giác đã rớt ở sau đội ngũ.
Một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Hai bước, một bước, năm tấc, ba tấc, càng ngày càng gần.
Trên chân Trình Khanh giống như mọc ra đôi mắt, dùng sức đá vào mắt cá chân đối phương.
Mắt cá chân bị đá trúng, chân đối phương tức khắc tê rần, Trình Khanh dùng sức va chạm, đối phương bị té ngã.
Trong bóng đêm không biết ai dẫm hắn một cái, chân người này bị gãy, tức khắc ôm chân kêu thảm thiết lên.
"A ——"
"Chuyện gì?"
Âm thanh Lạc Thuân từ đội ngũ đằng trước truyền đến, Trình Khanh cười cười: "Lạc đại nhân, không có việc gì, đường quá khó đi, có người té ngã."
Người té ngã là thủ hạ của Vương Đại Khí. Trình Khanh đẩy ngã hắn, Du Hiển dẵm gãy chân hắn.
Lạc Thuân đối với sóng ngầm giữa Trình Khanh và Vương Đại Khí trong lòng biết rõ ràng, hung hăng trừng Vương Đại Khí một cái:
"Nếu ai kéo chậm cước trình bản quan bắt giữ phản tặc, đừng trách bản quan trở mặt vô tình, mời hắn đến chiếu ngục Cẩm Y Vệ kiến thức thủ đoạn của bản quan!"
Lạc Thuân cũng biết đại khái là không đuổi kịp người, vốn ôm một bụng hỏa khí.
Kết quả khiến Lạc Thuân tức giận trực tiếp sáng tỏ, ai gây chuyện hắn liền ném xuống người đó mặc kệ, thủ hạ của Vương Đại Khí trực tiếp bị ném vào trong ám đạo…… Có thể dựa một chân đi ra khỏi ám đạo ngầm được hay không, toàn xem mệnh của người này.
Vương Đại Khí muốn nói chuyện, Lạc Thuân một thân uy áp làm Vương Đại Khí không dám há miệng.
Người gãy chân không ngừng kêu Vương tướng quân cứu mạng, Vương Đại Khí đi càng nhanh.
Chuyện này, tự nhiên cũng bị Vương Đại Khí ghi tạc lên trên người Trình Khanh.
Chờ Lạc Thuân dẫn người từ giếng nước bò ra tới, cũng chỉ nhìn thấy một cái thôn hoang vắng, trong thôn ngay cả chó hoang cũng không tìm thấy một con, càng miễn bàn đám người Chương tiên sinh.
Bên giếng nước khô cạn có rất nhiều dấu chân, Lạc Thuân dẫn người đuổi theo dấu chân, đến cửa thôn dấu chân liền tách ra, thay bằng dấu vó ngựa, chia ra chạy bốn phương tám hướng —— trên mặt Lạc Thuân đều là vẻ hung thần, lúc này tất cả mọi người đều minh bạch, không thể chọc Lạc đại nhân.
Tuy rằng Lạc Thuân chưa từ bỏ ý định mệnh đám người Du Hiển mang đội dọc theo ấn ký trên mặt đất tách ra truy kích, nhưng Trình Khanh biết lúc này đây, Chương tiên sinh bọn họ đại khái đã sớm đào thoát.
Về phần Lạc Thuân có thể bị hoàng đế xử phạt hay không, còn phải xem hoàng đế đối với số gạch vàng trong tổ lăng kia có vừa lòng hay không!
Mọi người đều biết Lạc Thuân sẽ chở số gạch vàng kia đi, lại không có ai ngốc đến nói rõ việc này.
Trình Khanh cùng đám người Tiểu Bàn, Thôi lão gia hội hợp đã là buổi tối ngày hôm sau, hai quân giao chiến, Võ Nhị bọn họ chỉ có ít người nếu chạy ra ngoài thành chính là chịu chết, Trình Khanh kêu bọn họ trốn ở trong thành, thẳng đến khi chiến sự bình ổn.
Dù cho như vậy, đoàn hộ vệ của Trình Khanh khó tránh khỏi lại thêm vài người bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận