Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 966. Ngươi xem như hỏi đối người ( 1 càng )

Trình đại lão gia đại khái là muốn Trình Tri Viễn chịu thua, mới nói một phần gia tài đều không cho…… Trình Tri Viễn lại có thể thật sự một lượng bạc đều không cần mang theo Tề thị rời đi.
Cho nên Trình Tri Viễn vì sao không tiếp tục tham gia khoa khảo, nói thật, đây là bí ẩn Trình Tri Tự đến nay cũng chưa nghĩ thông suốt.
Trình Tri Tự nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia, tâm tình rất là phức tạp.
Trình Khanh còn chờ Trình Tri Tự trả lời, kết quả Trình Tri Tự suy nghĩ đến xuất thần, kêu hai tiếng "Nhị thúc", Trình Tri Tự mới hồi phục lại tinh thần.
Nhìn ánh mắt khát khao muốn biết của Trình Khanh, không biết vì sao, Trình Tri Tự bỗng nhiên rất tưởng cười.
Trình Khanh cảm thấy có thể từ trong miệng hắn nghe được đáp án gì?
Dù cho hắn biết, nhất định sẽ nói cho Trình Khanh sao?
Thiếu niên đắc ý, cảm thấy hết thảy đều nắm giữ ở trong tay chính mình, cho dù là bị vấn tội mất chức quan biếm thành thứ dân, nhìn qua cũng không một chút hoảng hốt.
Là bởi vì có tin tưởng trở lại đi!
Trình Tri Tự bày ra biểu tình ngưng trọng, "Ngươi xem như hỏi đúng người, phụ thân ngươi vì sao không tiếp tục khoa khảo, ta đích xác có biết một chút…… Nhưng ta không nghĩ nói cho ngươi."
Trình Khanh kinh ngạc.
Trình Tri Tự đang chơi nàng sao?!
Trình Khanh còn định nói chuyện, Trình Tri Tự lại không cho nàng cơ hội, xoay người rời đi.
Lưu lại Trình Khanh đứng tại chỗ hốt hoảng.
Trình Tri Tự rốt cuộc biết thật hay giả?
Trình Khanh chỉ có thể nói tình thúc cháu plastic giữa nàng và Trình Tri Tự, một chút thật cũng không có, toàn mẹ nó là giả!

Thánh chỉ tới đột nhiên, Tiểu Kế lại muốn xuống tay với Tiểu Bàn, liền phải chờ tới Hoài Nam…… Nói cách khác Tiểu Kế cần phải theo đuôi Trình Khanh, đi đến Hoài Nam!
Trình Khanh khi khởi hành không có kinh động phần lớn người, đi rất điệu thấp.
Chỉ có tri huyện Ngũ Hà tới đưa nàng, còn gọi nàng là Trình đại nhân.
Tri huyện Ngũ Hà cảm thấy Trình Khanh không có làm sai, nhưng quan nhỏ lời nói nhẹ, không có con đường giúp Trình Khanh nói chuyện, khi đưa tiễn Trình Khanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn căng da đầu dặn dò Trình Khanh bảo trọng chính mình.
Trên tường thành, Vinh Cửu nhìn đoàn người Trình Khanh đi xa, nhớ tới lời Trình Tri Tự nói.
Vinh Cửu hiện tại không rảnh lo cười nhạo Trình Khanh, hắn suy nghĩ chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Ngày đó, sau khi hắn bị hai đường ca mạnh mẽ mang về thành Hoài An, mới biết được tỷ tỷ Vinh Ngọc Nương đẻ non. Công văn quyên góp 10 vạn lượng Vinh Cửu tự mình ký xuống, Vinh gia không muốn thừa nhận.
Trình Khanh sai người đem công văn đưa cho Thạch tổng đốc, Thạch tổng đốc phái người truyền lời đến Vinh gia, Vinh gia đành không tình nguyện móc ra mười vạn lượng bạc.
Thạch tổng đốc hỏi Vinh Cửu có nghĩ kiếm một tiền đồ hay không, Vinh Cửu nói muốn, Thạch tổng đốc liền dẫn hắn tới huyện Ngũ Hà.
Huyện Ngũ Hà bên này có thể lập công.
Thạch tổng đốc thực minh bạch nói cho Vinh Cửu, nếu chính hắn không biết cố gắng, dù cho Thạch tổng đốc muốn nâng đỡ hắn, Vinh Cửu cũng không nuốt được toàn bộ Vinh gia Dương Châu.
Vinh Cửu muốn tới huyện Ngũ Hà, Vinh Ngọc Nương khóc mấy lần, Vinh Cửu cũng biết đến huyện Ngũ Hà có nguy hiểm, nhưng nghĩ đến việc trải qua lần này, cảm thấy căn cơ của hai tỷ đệ đều dựa vào người khác, cuối cùng cũng không vững chắc, cho nên mặc kệ Vinh Ngọc Nương khuyên như thế nào, hắn đều khăng khăng muốn tới.
Vinh Cửu cười nhạo Trình Khanh bị vấn tội ném chức quan, biếm thành thứ dân.
Trình Tri Tự lại đề điểm hắn, tiền đồ của Trình Khanh vẫn còn ở phía sau, Hoài Nam chính là địa phương Trình Khanh lập công.
Vinh Cửu cũng ngứa tâm.
Thậm chí địa phương càng nguy hiểm, càng có thể lập công lớn.
Hắn có nên đi Hoài Nam hay không?
Vinh Cửu trong lòng rối rắm.
Tưởng lập công là thật, sợ chết cũng là thật.
Nếu chính mình chết ở Hoài Nam, ai sẽ chiếu cố tỷ tỷ Ngọc nương?
Đoàn người Trình Khanh đã không nhìn thấy tung tích, Vinh Cửu mới đi xuống tường thành, nói với tùy tùng bên người:
"Đi, cùng bổn thiếu gia đi gặp Trình thị lang!"
"Cửu thiếu gia, thiếu gia tưởng ——"
Vinh Cửu cười lạnh, "Sự tình họ Trình có thể làm được, chẳng lẽ bổn thiếu gia không làm được?"
Tùy tùng nghĩ thầm, Vinh Cửu thiếu gia hẳn hơi quá tự tin một chút, nên xóa chữ "Chẳng lẽ" đi.
Sự tình Trình Khanh có thể làm được, một nhi tử thương buôn muối cũng có thể làm được, vậy Trình Khanh liền không có cái gì đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận