Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 313. Phong hào đều hình như có thâm ý ( 3 càng )

Mạnh Hoài Cẩn nhất định biết cái gì, Trình Khanh không thể chỉ trích Mạnh Hoài Cẩn, nàng cần lợi dụng sự áy náy của Mạnh Hoài Cẩn, làm hắn nói ra hết những gì hắn biết!
Biểu tình của Mạnh Hoài Cẩn nhiều lần biến ảo, còn chưa nói chuyện, lại truyền đến tiếng đập cửa đốc đốc.
“Ngũ lão gia, tiểu nhân là Lục lão gia phái tới, không biết hành trình của ngài nhanh như vậy, tiểu nhân đến chậm!”
Trình Lục lão gia phái quản gia tới đón Ngũ lão gia và Trình Khanh.
Lời Mạnh Hoài Cẩn chưa nói xong liền chắn ở trong họng.
Trình Khanh thật sâu liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái:
“Nếu sư huynh thật cảm thấy thực xin lỗi Dung cô cô, liền đừng để Dung cô cô chết không minh bạch.”
Ngũ lão gia xua xua tay, “Ngươi đi trước đi, lão phu và Khanh ca hiện tại muốn vào kinh.”
Ngũ lão gia đều đã tuổi này, phong trần mệt mỏi lên đường, toàn dựa vào một hơi chống.
Không thấy xác chết của Trình Dung, không biết rõ ràng nguyên nhân cái chết của nàng, cục tức của Ngũ lão gia không nuốt xuống được.
Nhưng chung quy cũng đã lớn tuổi, Ngũ lão gia thấy quản gia Thượng Thư phủ phái tới, khi xoay người lên ngựa còn dẫm trượt chân, nếu không phải Mạnh Hoài Cẩn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, Ngũ lão gia đã ngã.
Quản gia Thượng Thư phủ vẻ mặt đau khổ:
“Ngũ lão gia, ngồi xe đi, đường từ Thông Châu đến kinh thành bằng phẳng, ngồi xe ngựa cũng rất nhanh!”
Mạnh Hoài Cẩn đỡ Ngũ lão gia, cách áo bông đều có thể sờ đến xương cốt trên cánh tay, cũng trầm trầm giọng: “Ngài nên bảo trọng chính mình, ngồi xe vào kinh đi, ta cùng ngài vào kinh. Ngài không cần lo lắng, người khác đều biết Mạnh đã từng được Trình thị giúp đỡ, dù ngài không thèm nhìn ta, quan hệ giữa chúng ta cũng không dễ dàng phủi sạch như vậy.”
“Thúc gia, vẫn nên ngồi xe đi, cháu cũng có chút không chịu đựng nổi.”
Trình Khanh cũng khuyên bảo, Ngũ lão gia ngay cả lên ngựa cũng khó khăn, chỉ đành nghe lời lên xe.
Xe ngựa Thượng Thư phủ phái tới đón Ngũ lão gia và Trình Khanh vừa lớn vừa mềm mại, ba người ngồi bên trong một chút đều không chen chúc.
Huyện Nam Nghi ở phương nam, kinh thành ở phương bắc.
Tháng hai, huyện Nam Nghi nơi nơi là cảnh tượng mùa xuân, kinh thành lại vẫn lạnh.
Trình Khanh không nhịn được đi đánh giá Mạnh Hoài Cẩn.
Đáy mắt Mạnh Hoài Cẩn xanh tím, mấy ngày này khẳng định cũng không ngủ ngon.
Hắn vẫn luôn đi theo đến tận Thượng Thư phủ.
Xe ngựa dừng lại, quản gia tới đỡ Ngũ lão gia, bị Ngũ lão gia ném ra.
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn một trái một phải đỡ Ngũ lão gia, lúc này Ngũ lão gia không có cự tuyệt.
Trình thượng thư nhận được tin vội vàng từ nha môn Công Bộ trở về, Ngũ lão gia lạnh mặt: “Dung nương đâu?”
Đây là quan lớn nhị phẩm, Công Bộ Trình thượng thư.
Cũng là đệ đệ ruột của Ngũ lão gia.
Hai anh em kỳ thật có vài phần giống nhau, Trình thượng thư ách giọng: “Dung nương vẫn luôn nằm trong quan tài ở nhà, đệ biết ngũ ca sẽ đến kinh thành……”
Ngũ lão gia không đợi đối phương nói xong, đã chen qua, trực tiếp vào cửa.
Mạnh Hoài Cẩn kêu một tiếng “Trình đại nhân”, Trình Khanh kêu “Lục thúc gia”, cũng đi theo đi vào.
Trình thượng thư nhìn quản gia, quản gia giật mình một cái, cúi đầu hồi bẩm:
“Từ Nam Nghi đến kinh thành, tiểu nhân cho rằng Ngũ lão gia như thế nào cũng phải tiêu tốn một tháng, không nghĩ tới Ngũ lão gia bọn họ tới nhanh như vậy, tiểu nhân đến trạm dịch Thông Châu, Mạnh Trạng Nguyên đã chờ ở nơi đó……”
Đây là chuyện nhà của Trình thị, Mạnh Trạng Nguyên đi theo tới làm cái gì?
Quản gia phát sầu, Trình thượng thư trầm mặc một lúc lâu, “Không sao, Mạnh Hoài Cẩn vốn là…….”
Ngũ phòng vẫn luôn muốn gả Dung nương cho Mạnh Hoài Cẩn.
Trình thượng thư đối với việc này không tỏ ý kiến, Dung nương tư dung tú mỹ, lại là tiểu thư dòng chính Trình thị tỉ mỉ giáo dưỡng ra, Mạnh Hoài Cẩn cũng có tiền đồ.
Sau lại không biết vì sao, hôn sự cũng không thành.
Hiện giờ ngẫm lại, chi bằng gả Dung nương cho Mạnh Hoài Cẩn, Dung nương còn sống, Mạnh Hoài Cẩn cũng sẽ không xa cách cùng Trình thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận