Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1078. Phóng giao long nhập hải ( 3 càng )

Tiêu Vân Phái ở Tây Bắc, là Nhị công tử phủ Nghiệp Vương, là nhi tử Nghiệp Vương coi trọng nhất.
Tới kinh thành, hắn còn non nớt!
Hai huynh đệ cách nhau mười tuổi, Tiêu Vân Phái không phải đối thủ của Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình muốn lưu Tiêu Vân Phái tại kinh thành, Tiêu Vân Phái liền không có năng lực ra khỏi cửa một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Vân Đình cưỡi xe ngựa rời đi.
Ở khi ra khỏi thành, xe ngựa Tiêu Vân Đình gặp được người của Ngũ Thành Binh Mã Tư.
Ngũ Thành Binh Mã Tư nói toàn bộ kinh thành giới nghiêm, Tiêu Vân Đình vô chiếu không thể rời kinh.
Một con khoái mã bay nhanh đến, người trên lưng ngựa lại có thể là Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn cầm thủ dụ của Hoàng Hậu bảo Ngũ Thành Binh Mã Tư cho đi: "Tây Bắc quân tình khẩn cấp, Tiêu thế tử lo lắng cho Nghiệp Vương, cũng lo lắng cho chiến sự Tây Bắc, đã lập chí muốn chạy về Tây Bắc thế phụ thân bảo vệ biên cương, không ai được ngăn trở!"
Ngũ Thành Binh Mã Tư chần chờ, Mạnh Hoài Cẩn hỏi bọn hắn có phải muốn kháng chỉ không tuân hay không.
Ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, theo lý thuyết là không mệnh lệnh được Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhưng hiện tại Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, quốc vô trữ quân, Hoàng Hậu nương nương chủ trì đại cục trong cung, nghe nói các đại thần Nội Các trước khi đưa ra quyết định đều phải trưng cầu ý kiến của Hoàng Hậu nương nương, Ngũ Thành Binh Mã Tư thực sự cũng không chống lại Hoàng Hậu —— nếu kim thượng bệnh không dậy nổi, mặc kệ vị hoàng tử nào kế vị, Hoàng Hậu đều là Thái Hậu, xem tình thế trước mắt, Hoàng Hậu nói không chừng còn muốn "Buông rèm chấp chính" !
Giằng co một lát, vẫn là Ngũ Thành Binh Mã Tư thoái nhượng.
Chờ sau khi không còn người của binh mã tư, Tiêu Vân Đình lạnh lùng nói: "Đây là nương nương yêu quý ta, Mạnh Hoài Cẩn, ta sẽ không cảm kích ngươi. Muốn thả ta đi hay không, chính ngươi cần phải suy xét rõ ràng, khi ngươi và ta gặp lại, có lẽ đã là địch nhân!"
Mạnh Hoài Cẩn cao giọng cười, "Ngươi đã nói là nương nương yêu quý, thả ngươi hay không, ta không làm chủ được. Nếu ngươi muốn là địch nhân của ta, vậy ngàn vạn phải sống lâu một ít…… Nếu Nghiệp Vương thật sự bị trọng thương, ta chỉ tin tưởng ngươi có năng lực ổn định thế cục Tây Bắc, Tiêu Vân Đình, ngươi đừng làm cho ta thất vọng, cũng đừng làm cho nương nương thất vọng!"
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy Tiêu Vân Đình phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.
Tiêu Vân Đình không nói một lời buông màn xe xuống.
Lúc này, đã không còn có ai ngăn cản Tiêu Vân Đình ra khỏi thành.
Mạnh Hoài Cẩn cưỡi ngựa tại chỗ nhìn xe ngựa Tiêu Vân Đình ra khỏi thành, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn, mới chuyển đầu ngựa quay trở về.
Hoàng Hậu nương nương cũng không có hoàn toàn khống chế tình thế trong cung.
Thả Tiêu Vân Đình chạy không phải sự tình vô cùng đơn giản.
Trưởng công chúa không nghĩ thả Tiêu Vân Đình đi, các triều thần vẫn duy trì thái độ trung lập, tông thất cũng an tĩnh như gà, nếu Hoàng Thượng tỉnh lại trách tội, người gánh vác trách nhiệm vẫn là Hoàng Hậu nương nương.
Tiêu Vân Đình ngồi xe ngựa rời kinh mấy chục dặm, Thiền Y mới nhỏ giọng nói: "Thế tử gia, có người đi đằng sau, giống như không có ác ý."
Tiêu Vân Đình nhắm mắt dưỡng thần.
"Có người chặn đường, giết chết bất luận tội, nếu đối phương không đáng ngại, liền không cần phải xen vào."
"Nô tỳ đã biết."
Tiêu Vân Đình biết đi theo đằng sau chính là người của Mạnh Hoài Cẩn.
Một đường trở về Tây Bắc, tất nhiên là nguy cơ rất lớn, Mạnh Hoài Cẩn còn phái người hộ tống hắn…… Cho rằng làm như vậy, chính mình sẽ mềm lòng?
Căn cứ tin tức ngự y viện truyền đến, Hoàng Thượng vẫn cứ ở trong hôn mê, nếu trong ba ngày không tỉnh, cơ hội tỉnh lại sẽ rất nhỏ.
Tin tức này, Hoàng Hậu, Trưởng công chúa, còn có Lạc Thuân, đều rất có ăn ý che giấu bên ngoài.
Một khi hoàng đế không tỉnh, kinh sư chắc chắn sẽ lâm vào nội loạn, mấy hoàng tử sẽ vì tranh trữ đánh thành một đoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận