Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 81. Rất giống cái si hán!

Một ít thư sinh không ở huyện Nam Nghi, thậm chí còn chạy đường xa lại đây, có thể nói toàn bộ thanh niên tài tuấn Tuyên Đô phủ đêm nay đều tụ tập tại đây.
Trình Khanh vốn dĩ chuẩn bị chính mình đi, Du Tam sợ nàng hèn nhát, buổi chiều liền tới ký túc xá đổ người.
“Trình Khanh, ta biết ngươi đi ra ngoài không có xe ngựa, chúng ta không ngại cùng đồng hành, đường huynh của ngươi cũng phải đi.”
Trên mặt Du Tam mang cười, Trình Khuê đứng cách mấy bước ở ngoài.
Trình Khanh hướng bọn họ cười cười, “Không cần, ta đã thuê thuyền nhỏ, đợi trăng sáng treo cao, ngồi thuyền đi xuống cũng thực phong nhã, Du sư huynh ngươi nói có phải hay không?”
Du Tam hiểu rõ gật đầu:
“Ngươi đừng nói dễ nghe, sợ hãi chính là sợ hãi, nam tử hán đại trượng phu, ngươi cùng chúng ta đồng hành cũng sẽ không rớt một khối thịt, thật là nhát gan!”
Trình Khanh ném cho hắn một cái xem thường.
Nàng là nam tử hán đại trượng phu cái rắm.
Trình thị trăm năm quả nhiên có nội tình, hai gã sai vặt Trình Ngũ lão gia phát cho nàng dùng một người tên Tư Nghiên, một người tên Tư Mặc, đều biết chữ, Tư Nghiên vóc dáng cao sức lực lớn, Tư Mặc gầy gầy có vài phần thanh tú, trời sinh một bộ dạng cơ linh.
Nhưng mặc kệ Tư Nghiên hay là Tư Mặc, Trình Khanh sai sử lên đều vô cùng thuận tay, đừng nhìn bọn họ là nô bộc ngũ phòng, tu dưỡng tổng hợp so với trợ lý trước kia của Trình Khanh không kém hơn là bao, thậm chí so với một ít trợ lý vụng càng tri kỷ hơn.
Việc này cũng không kỳ quái, trợ lý làm không thoải mái có thể đổi công tác, nô bộc ký khế bán mình trừ phi chủ không cần bọn họ nữa, bọn họ cả đời đều cột vào cùng chủ, nếu muốn được chủ trọng dụng đương nhiên phải biểu hiện thật tốt.
Thuyền nhỏ Trình Khanh ngồi chính là hai người thu xếp, có Tư Nghiên, Tư Mặc nàng cũng có thêm vài phần cảm giác an toàn, ít nhất hai người này trước tiên sẽ kiểm tra thuyền một lần, không cần Trình Khanh thao tâm ở trên việc nhỏ.
Trình Khanh ngồi thuyền đi tham gia hội Văn, Du Tam cũng thuê một chiếc thuyền đi theo không xa không gần, hành vi này rất giống một kẻ si tình.
Nhưng theo dõi địch nhân như này cũng thật quá đáng.
Nghe nói Đại Ngụy có một ít người thích nam tử…… Không đến mức đi, bộ dáng này của nàng xanh xao vàng vọt, khẩu vị của Du Tam độc đáo như vậy?
……
Trình Khanh không biết trên thuyền phía sau, Du Tam cũng đang bị đồng môn trêu chọc:
“Mất công đó là một tiểu lang, nếu là một tiểu nương tử, ta thấy Du Tam ngươi liền sắp đính hôn!”
Trình Khuê nâng nâng mí mắt.
May mắn Trình Khanh là đường đệ hắn, có thích đối phương hay không cũng mặc kệ, nếu đường muội nhà mình bị Du Tam đuổi theo như vậy, Trình Khuê khẳng định sẽ đánh Du Tam.
Dù đồng môn trêu chọc như thế nào, Du Tam cũng không dao động, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Khanh ngồi thuyền, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, sau con thuyền mà đám người Du Tam ngồi còn có một con thuyền khác đi theo, đúng là Thôi béo cảm thấy Trình Khanh ở trên hội Văn sẽ gặp xui xẻo, thề muốn kéo Trình Khanh ra.
—— hội Văn này, Trình Khanh muốn điệu thấp cũng khó!
Trăng sáng treo trên cao, mặt sông lấp loáng sóng nước, đèn đuốc hai bờ sông sáng trưng, tiếng người ồn ào.
“Thiếu gia, đã tới!”
Đầu thuyền cập bờ, Tư Nghiên xếp miếng gỗ, Trình Khanh ổn định vững chắc đi lên bờ.
Phía trước chính là biệt viện của Thượng Thư, nơi hội tụ văn nhân đêm nay.
Nếu có công danh tú tài, có thể tùy ý tiến vào cánh cửa này.
Nhưng nếu ngay cả tú tài cũng không phải, sẽ phải nộp mười lượng bạc phí vào cửa, mở Văn hội cũng phải bỏ tiền, nhưng chi phí của Văn hội vẫn luôn do thân sĩ ở huyện quyên tặng, mười lượng bạc phí vào cửa này giống như thu không hề có đạo lý?
Nhiều năm như vậy đều là quy củ này, cũng không có ai mắng Văn hội trung thu của huyện Nam Nghi có hơi tiền, phí vào cửa thu được sau khi Văn hội kết thúc sẽ quyên góp cho ấu đường ở địa phương, theo đánh giá của Trình Khanh, Văn hội này rất giống tiệc từ thiện ở xã hội hiện đại.
(*) Ấu đường: Nơi nuôi dưỡng trẻ mồ côi thời xưa
Bạn cần đăng nhập để bình luận