Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 1154. Nằm vùng đều phải cướp đương!

Ba người bàn bạc xong, Hồ điển sử mang theo mùi rượu về nhà, đóng lại cửa nhà mình, cười đến đôi mắt đều tỏa ánh sáng.
Thê tử của Hồ điển sử đã sớm nghỉ ngơi, cũng bị Hồ điển sử kêu dậy, lại gọi tiểu nhi tử mới mười hai tuổi vào thư phòng dạy bảo —— nói là thư phòng, nhưng kệ sách chỉ có mười mấy quyển sách.
Ở Hồng huyện, phải là cử nhân mới có thể làm điển sử, huyện Tần An vị trí hẻo lánh, không có cử nhân nguyện ý tới đây làm việc, Hồ điển sử chỉ là tú tài.
Nhưng Hồ điển sử ngày thường cũng không tự ti, rốt cuộc Vi chủ bạc cũng chỉ là tú tài, về phần Chu huyện thừa…… Chu huyện thừa có được chức quan là nhờ quyên góp, Chu gia vốn chính là nhà giàu, Chu huyện thừa thực sự hung ác, thế nhưng không chỉ ngồi ổn ở vị trí huyện thừa, còn thiếu chút nữa lên làm tri huyện.
Hồ điển sử đêm nay thật sự thực kích động, đánh thức tiểu nhi tử đã sớm đi ngủ, dặn dò tiểu nhi tử nhất định phải ở trước mặt Trình Khanh biểu hiện thật tốt:
"Con phải làm học sinh của hắn."
Tiểu lang Hồ gia gật gật đầu, "Cha, nhi tử hiểu được, muốn vào huyện học."
Hồ điển sử vỗ tiểu nhi tử một chút: "Đứa nhỏ ngốc, không phải học sinh huyện học , là phải làm đệ tử của hắn…… Ai, vi phụ hiện tại nói lời này hãy còn sớm, con đừng nghĩ nhiều, vào huyện học phải chăm học hỏi, nhiều biểu hiện ở trước mặt tri huyện đại nhân, để tri huyện đại nhân thấy con thông tuệ!"
Tối nay Hồ điển sử không phải lão bánh quẩy quan trường, chỉ là một người phụ thân vì tiền đồ của nhi tử mà dốc hết sức lực!
Vì làm nhi tử có thể ở huyện học trổ hết tài năng, Hồ điển sử quyết định từ đêm nay bắt đầu nghiêm khắc yêu cầu đối với nhi tử.
Sáng hôm sau, Hồ điển sử dẫn tiểu nhi tử hốc mắt hồng hồng, giống con thỏ ba mang theo con thỏ con.
Tới cửa huyện nha, phát hiện cửa huyện nha hôm nay so với hôm qua còn chen chúc hơn, sơn dương già mang theo sơn dương con, trâu già mang theo nghé con,…… Phi phi phi, sơn dương thỏ thiếc gì, thật nhiều đều là người quen cũ của Hồ điển sử. Người mang một nhi tử như Hồ điển sử chỉ chiếm số ít, người khác đều mang theo không chỉ một đứa trẻ, làm ra tư thái mặc cho Trình Khanh chọn lựa!
Hồ điển sử cảm giác được cạnh tranh kịch liệt, nhìn nhìn tiểu nhi tử, lại rất có tin tưởng.
Chính mình tốt xấu gì cũng là tú tài !
Nhi tử của mình biết viết, sao không cạnh tranh nổi?
Cốc Hoành Thái tránh ở chỗ tối, lười biếng giám thị huyện nha Tần An, cảm thấy tình hình trước mắt mới tính là bình thường —— nếu Trình Khanh ngay cả gà vườn chó xóm biên thuỳ Tây Bắc cũng không đấu lại, vậy cũng không đáng Cẩm Y Vệ cố ý đi theo tới huyện Tần An giám thị hắn!
Cửa huyện nha rách nát bị kéo ra, một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, bị chen chúc ngoài cửa làm cho sợ tới mức lại rụt trở về.
Tuy chỉ kinh hồng thoáng, đôi mắt Cốc Hoành Thái đều sáng lên.
Là Tiểu Bàn!
Cũng không biết vì sao, lần đầu tiên khi thấy nha đầu này, chỉ thấy có vài phần thanh tú, xem lâu rồi lại càng ngày càng thủy linh. Aizzz, gió cát Tây Bắc lớn như vậy, đừng làm cho khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bàn bị khô…. Cũng không biết bao giờ Trình Khanh mới có thể rời Tây Bắc, hoặc là, Trình Khanh còn có cơ hội rời Tây Bắc hay không?
Cốc Hoành Thái lâm vào trầm tư.
…..
Lạc Thuân quỳ trên mặt đất, mồ hôi làm ướt phía sau lưng.
Tiến vào Cẩm Y Vệ nhiều năm như vậy, Lạc Thuân gặp qua các loại sự tình kỳ dị, việc lạ, trải qua rất nhiều âm mưu quỷ kế, nhưng chưa bao giờ có một việc so với trước mắt này càng……
Nếu không phải mỗi người chứng đều là Lạc Thuân tự mình mang về, hắn cũng hoài nghi cái gọi là chân tướng là có người cố tình an bài.
Sao có thể được?
"Bệ hạ, việc này có hơi chút khả nghi, nếu Mạnh đại nhân thật là…… Nương nương vì sao phải phủ nhận thân phận Mạnh đại nhân? Mẫu tử liên tâm, trên đời này há có mẫu thân khi nhi tử thân sinh ở ngay trước mắt, lại có thể nhịn xuống không tương nhận!"
Hoàng đế bọng mắt xanh tím, mí mắt sưng to, thân thể tựa hồ lại kém đi một chút.
Đối với băn khoăn của Lạc Thuân, khóe miệng hoàng đế hiện lên cười lạnh: "Bởi vì Hoàng Hậu hận trẫm!"
Hoàng đế chậm rãi từ trên ghế đứng lên, thân thể còn lay động hai cái, đỡ ghế dựa mới đứng vững.
"Nàng hận trẫm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận