Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 218. Là hoàng đế bồi thường!

Phòng nàng ở lầu hai, ai hơn phân nửa đêm không ngủ được đứng ở ngoài cửa sổ?
“Người ——”
Người đâu tới đây, có trộm.
Mấy chữ này còn chưa có kịp hô lên, một chiếc chủy thủ đã đặt tại chỗ cổ nàng, Trình Khanh vội vàng nuốt lời nói trở vào.
“Ta không kêu, đại hiệp nếu thiếu bạc, rương tiền ở ngay dưới giường của ta, đại hiệp muốn bao nhiêu thì chính mình cứ tự lấy, ta sẽ coi như đại hiệp tối nay chưa từng tới đây.”
Động tác thật mau, nháy mắt đã phá cửa sổ đi vào, còn chưa có kinh động đám người Liễu thị.
Gió chiều nào che chiều ấy là bản lĩnh của Trình Khanh.
Tiêu tiền mua mệnh thực có lợi, hao tiền mới có thể miễn tai, nàng không đáng cùng đối phương liều mạng!
Thỏa hiệp của Trình Khanh đổi lấy cười nhẹ của đối phương, lại là nữ âm dễ nghe:
“Trình công tử hiểu lầm, thế tử nhà ta tưởng mời Trình công tử đi ngắm trăng, đặc phái nô tỳ tới mời công tử.”
Âm thanh này cũng có chút quen tai.
Trong lời nói lại nhắc tới ‘ thế tử ’, Trình Khanh tức khắc nhớ tới tỳ nữ thủ vệ tiếu lệ của Nghiệp Vương.
Mặt Trình Khanh một chút liền đen.
Tiêu Vân Đình muốn gặp nàng không khó đoán được.
Dù cho Tiêu thế tử không chủ động triệu kiến, nàng cũng da mặt dày tới cửa bái phỏng.
Đáng giận tên Tiêu Vân Đình này ngay cả một đêm cũng không thể chờ, thế nhưng kêu tỳ nữ biết võ tới ‘ mời ’ nàng, cũng may là chính mình còn chưa ngủ, nếu ngủ say, tỳ nữ này chẳng phải là muốn bê cả người nàng đi ra ngoài, trực tiếp ném tới trước mặt Tiêu Vân Đình sao?
Trước không nói bí mật giới tính của chính mình có thể bị phát hiện hay không, tỳ nữ là chó cậy thế chủ không giả, nhưng người như Tiêu Vân Đình lại thật là không có học qua hai chữ “Tôn trọng”, lần trước tự tiện mở quan tài nghiệm thi, lần này nửa đêm kêu nàng đi gặp mặt.
Trình Khanh âm thầm cắn răng.
Chó má, chỉ biết tôn trọng người có thân phận địa vị cao hơn hắn!
Trong lòng Trình Khanh bịt kín một tầng khói mù, trên mặt lại không hiện ra.
Trình Khanh yên lặng mặc quần áo rời giường, tỳ nữ do Tiêu Vân Đình phái tới nắm đầu vai nàng nhảy lên nóc nhà, nhảy mấy cái, đã xuất hiện ở trong một ngõ nhỏ khác.
Đường phố im ắng, quán xá đều đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, Tiêu Vân Đình lại có thể còn chưa ngủ —— thân thể kém thành như vậy còn thức đêm, Tiêu thế tử sớm muộn gì cũng muốn tự tìm đường chết.
Ban ngày khi Ngũ lão gia mang theo Trình Khanh giao tế, hai người đều ngậm miệng không nói đến Tiêu Vân Đình.
Ngũ lão gia không thích chính mình đi lại gần cùng phủ Nghiệp Vương, Trình Khanh rất tin điểm này.
“Trình công tử, thế tử đang đợi ngươi.”
Tỳ nữ nhẹ nhàng đẩy nàng một chút, trên mặt tràn ngập không tán đồng, thế tử mời mà Trình Khanh còn có thể thất thần, quá không biết tốt xấu!
Trình Khanh bị đẩy đến dưới chân lảo đảo, nàng liếc mắt thật sâu nhìn tỳ nữ một cái, bỗng nhiên cười hỏi:
“Lại lần nữa gặp nhau chính là có duyên, còn chưa có hỏi phương danh của tỷ tỷ?”
Tỳ nữ nhướng mày, “Nô tỳ tên Tiểu Kế.”
Báo cho tên lại như thế nào?
Thái độ của Tiểu Kế khinh mạn, hiển nhiên không sợ Trình Khanh cáo trạng ở trước mặt Tiêu Vân Đình.
Đây là một tỳ nữ được chủ nhân tín nhiệm, Trình Khanh gật đầu cười khẽ, “Thật là cái tên hay, ta nhớ kỹ.”
Tiêu Vân Đình hơn phân nửa đêm không ngủ được, ở trong đình đốt bếp lò sưởi ấm, chính mình ăn thịt phẩm rượu, thản nhiên an nhàn.
Thịt hươu bị lửa than nướng tỏa ra mùi hương mê người, yết hầu Trình Khanh không khỏi giật giật, Tiêu Vân Đình mời nàng ngồi xuống, Trình Khanh thật sự một mông ngồi ở trên ghế đá.
“Thế tử thật có hứng thú.”
“Ta đoán ngươi không ngủ được, liền sai người mời ngươi tới cùng uống. Nhưng hiện tại ta lại thay đổi chủ ý.”
Tiêu Vân Đình vỗ vỗ tay, chén rượu trước mặt Trình Khanh đã bị đổi thành một chén trà nóng.
“Tiểu hài tử không nên uống rượu, ngươi vẫn nên uống trà thì thích hợp hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận