Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 585. Dự định Trạng Nguyên chi vị! ( 1 càng )

Hội Nguyên này, đã xác định vị trí Trạng Nguyên của Trình Khanh!
Là thực lực, là khí vận, là vô số người đang âm thầm quạt gió thêm củi.
Trình Khanh cần danh hào ‘ trúng liền sáu nguyên ’, việc này có thể giúp nàng ở trong quan trường bò càng nhanh hơn.
Đại Ngụy cũng cần phải có một điềm lành khoa khảo ‘ trúng liền sáu nguyên ’ .
Trình Khanh nghe bên tai vang lên âm thanh chúc mừng không dứt.
Nàng làm được!
Cho nên nàng tuy là nữ nhân, lại không hề kém so với nam nhân.
Chế độ khoa khảo phong kiến thành lập nhiều năm như vậy, sắp có một người ‘ trúng liền sáu nguyên ’ lại có thể là một nữ nhân, ngẫm lại thật buồn cười.
"Tiểu lang, ta trúng!"
Đổng Kính Thu ở trên bảng tìm được tên của mình, trong đầu tưởng chính là Trình Tuệ đang lộ bụng.
Hắn sắp nhập sĩ, hắn sẽ có bổng lộc nuôi thê nhi.
Hắn có thể vì Tuệ nương kiếm về mũ phượng khăn quàng vai.
Hắn có thể cho thê nhi hưởng đặc quyền.
Hắn còn có khát vọng của chính mình muốn thực hiện!
"Ta cũng trúng."
Chu Hằng ở cửa trường thi thất thanh khóc rống.
Giờ khắc này, Chu Hằng nghĩ đến không phải phong cảnh tương lai cuả chính mình, mà là phụ thân đã chết của hắn.
Nếu phụ thân có thể sống được thêm được hai năm thì tốt rồi.
Chu phụ cũng từng mang khát vọng, đáng tiếc nhiều lần thi không trúng, mới bất đắc dĩ làm tiên sinh dạy học.
Chu gia từ cá thể nông dân bình thường đến thân sĩ, không chỉ có là Chu Hằng một mình nỗ lực, không có Chu phụ đặt cơ sở, Chu Hằng sẽ không ở khi vài tuổi đã vỡ lòng biết chữ, Chu gia tuy rằng thanh bần, Chu Hằng lại có một hoàn cảnh học tập tốt, phân chia hắn với đám trẻ hương dã, làm hắn đi bước một ở trên con đường khoa khảo đến hôm nay!
Đây là Chu Hằng, là Chu phụ, là hai đời Chu gia không ngừng nỗ lực.
Tiếng khóc của Chu Hằng phát tiết chính là vất vả của hai ba thế hệ Chu gia.
Thôi Ngạn nhìn bảng đơn từ đầu đến đuôi, nhìn đến thiếu chút nữa tuyệt vọng, vẫn là Trình Khanh trước một bước thấy được tên của hắn, bắt lấy cánh tay hắn, "Thôi Ngạn, ngươi cũng có tên trên bảng, ngươi mau xem!"
Thôi Ngạn đầu choáng váng não trướng, theo phương hướng ngón tay Trình Khanh nhìn lại.
Từng nét bút, thật là hai chữ ‘ Thôi Ngạn ’, quê quán cũng đúng, thật là khảo trúng?
Vậy sao chính mình xem lại không thấy rõ, thiếu chút nữa chính mình hù chết chính mình.
Tâm tình phức tạp của Thôi Ngạn không ở dưới Chu Hằng.
Chu Hằng lưng đeo chờ mong của ba thế hệ Chu gia, Thôi Ngạn cũng dựa vào chính mình thay đổi cạnh cửa Thôi gia.
Cái gì Thôi Bằng.
Cái gì Thôi Tam Nương, Thôi Tứ Nương.
Cái gì tam hoàng tử.
Toàn bộ đều là chó má.
Tiểu gia thành cống sĩ, tiểu gia dựa vào chính mình kiếm thể diện cho Thôi gia.
Thôi Ngạn mừng như điên không biết biểu đạt như thế nào, nghĩ đến cha mẹ và muội muội chờ ở Tuyên Đô phủ, hắn kích động ôm lấy Trình Khanh: "Huynh đệ tốt, nếu không có ngươi ảnh hưởng, sao có Thôi Ngạn ta hôm nay!"
Nếu không phải bị Trình Khanh ảnh hưởng, hắn ở trên việc học sẽ không thông suốt.
Từ sau khi cùng Trình Khanh tiếp thu Mạnh Hoài Cẩn giảng bài, Thôi Ngạn mới dần dần thoát thai hoán cốt.
Hai tay rắn chắc của Thôi Ngạn ôm gắt gao Trình Khanh.
Trình Khanh sửng sốt, muốn đẩy Thôi Ngạn ra, lại nghe thấy thứ này đang khóc.
Ai, tưởng tượng cũng đúng, có cái gì mà phải đẩy, dù sao nàng ngay cả ngực cũng chưa phát dục, còn mặc áo bông, Thôi Ngạn dù ôm chặt, cũng không phát hiện được bí mật của nàng.
Trình Khanh duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng Thôi Ngạn, dở khóc dở cười:
"Uy, ta nói ngươi không sai biệt lắm là được nha, ở cửa trường thi khóc thành như vậy, ngươi mất mặt không?"
Thôi Ngạn rầm rì, "Ta đau chân, ta đứng không vững, ta không mất mặt!"
Phi!
Nước mắt nước mũi đều lau hết lên trên người nàng, còn không mất mặt?
Trình Khanh ném hai tên khóc nhè Thôi Ngạn và Chu Hằng ra, ở cửa trường thi khóc cũng không mất mặt, ít nhất bọn họ cũng chỉ là cực vui mà khóc, còn có cử nhân khảo ba năm lại ba năm thi rớt, so với Thôi Ngạn và Chu Hằng còn chật vật hơn nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận