Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 110: Không dễ làm kẻ cướp

Thẩm Giai Nghi các nàng đương nhiên không biết, bởi vì họ đang theo sau xe của Ngô Minh, nên trên đường đi mặc dù có quái vật nhưng đã bị Răng hàm, Nhị nha và A mỗ chăm sóc.
Về phần bị đám sinh viên này theo đuôi Ngô Minh cũng biết rất rõ, là thức tỉnh giả cấp hai nếu không phát hiện ra mình bị theo đuôi, có thể kiếm miếng đậu hũ đập đầu chết phức cho xong.
Ngô Minh lúc này tìm được một chỗ tránh gió yên tâm nghĩ ngơi, liền quay đầu nhìn về phía đám sinh viên đang ngủ say cách đó vài trăm mét, anh ta không hứa sẽ bảo vệ đám sinh viên này, nhưng cố ý cho Răng hàm và Nhị nha dọn dẹp các mối đe dọa trên đường đi.
Đương nhiên, Ngô Minh cũng chỉ có thể làm được như vậy, ngày nay quái vật quá mạnh, nếu gặp phải tồn tại đáng sợ như Sâm lâm nhuyễn trùng lúc trước, Ngô Minh sẽ không quan tâm đến tính mạng của đám sinh viên kia.
Theo bản đồ riêng của Ngô Minh, khoảng cách đến Sư Thành vẫn còn nửa chặng đường, vì vậy chỉ mong mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Ngày hôm sau vẫn là như vậy, Ngô Minh ở phía trước, nhóm sinh viên theo sát, lúc này ngay cả kẻ ngốc cũng biết Ngô Minh gián tiếp cung cấp bảo hộ cho đám sinh viên phía sau, ít nhất trong hai ngày qua bọn họ chưa gặp phải quái vật tấn công, mặc dù có cũng bị Ngô Minh trước mặt hóa giải.
Trên xe, một cô gái lẩm bẩm: “Ta xem ra người đó cũng là người miệng cứng lòng mềm, biết đâu lại là người tốt!”
" Đúng vậy, đúng vậy, thế đạo này người tốt không dễ tìm, hơn nữa người đó còn có hai sủng vật cường đại như vậy, Ôn Uyển, ta nghĩ ngươi là một bụng hoa si, nam nhân tốt như vậy sao ngươi không lấy thân báo đáp đi?” Đồng học ở bên cạnh nói đùa.
Trong hai ngày không gặp phải bất cứ quái vật nào, cũng không có người nào thương vong. Vì vậy, bầu không khí trong xe buýt đã mất đi sự căng thẳng ban đầu, đám người trẻ tuổi lấy lại vẻ trẻ trung đùa nghịch ầm ỹ.
“Bất quá khẳng định nam nhân tốt nhất định sẽ chướng mắt ngươi, có lẽ chỉ có Thẩm Giai Nghi chúng ta mới lọt vào mắt của người đó, ngươi nói xem đúng không!”
Một cô gái bắt đầu trêu chọc Thẩm Giai Nghi ở phía trước, người sau đỏ mặt nhưng lại cười bất đắc dĩ, hiển nhiên chỉ xem như một trò đùa.
Nhưng Tần Đào lại ghen tuông thì thầm: “Ta không tin hắn lại tốt bụng như vậy. Có thể gặp phải quái vật mạnh mẽ thì hắn sẽ dùng chúng ta làm lá chắn để bỏ chạy!”
Bầu không khí ấm áp trên chiếc xe buýt nhỏ tự nhiên không ảnh hưởng đến Ngô Minh cách đó chưa đầy 200 mét, bất quá tâm trạng anh ta lúc này rất tốt, vì nếu suôn sẻ thì có thể đến Sư Thành muộn nhất vào chiều mai.
Đến tối vẫn như cũ tìm được một chỗ ngủ ngon lành. Những sinh viên đó dường như biết Ngô Minh là một người ngoài cứng trong mềm, họ chọn ngủ ở nơi thoáng đãng cách Ngô Minh chưa đầy 50 mét, không chỉ vậy, nhóm sinh viên còn cử một vài sinh viên đem đến cho Ngô Minh ít thức ăn trong giờ ăn tối.
Mặc dù chỉ là một ít thức ăn rất đơn giản, nhưng những sinh viên này tâm địa ngay thẳng và biết mang ơn, biết Ngô Minh gián tiếp bảo vệ bọn họ nên đưa thức ăn sang cho anh ta.
Những người đem thức ăn qua đều là những cô gái nhỏ nhắn và thẹn thùng, vì vậy Ngô Minh cũng nhận tất cả những gì họ đưa qua. Mặc dù anh ấy có bánh mì ngon, nhưng cũng muốn ăn một ít mù tạt và bánh quy.
Khi các cô gái nhìn thấy Ngô Minh đang ăn, họ đều cười và đi về phía sau.
Một đêm yên bình, ngày hôm sau Ngô Minh tiếp tục đi trên con đường của mình và đám người Thẩm Giai Nghi tiếp tục đi theo phía sau. Ngô Minh cố ý tránh những con đường có một số quái vật mạnh mẽ, A mỗ là người tuần tra của anh ta, nếu không làm sao có thể đi lại thư thái nơi hoang dã trong Tân thế giới như vậy.
Mặc dù vậy, sáng nay Ngô Minh vẫn bị vài con 'kiến lính' tấn công.
Kiến lính, một trong những loài quái vật đông đảo nhất ở Tân Thế giới, sở hữu sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. Dù có tên 'kiến' nhưng kích thước của chúng không hề nhỏ. Kiến lính trưởng thành to bằng con bê, một con kiến ​​được phóng đại lên nhiều lần.
Thành thật mà nói, Ngô Minh thà đối mặt với bầy sói còn hơn là đánh nhau với kiến, vì vậy khi biết mình đã đi qua địa phận của kiến ​​lính, Ngô Minh lập tức lựa chọn quay đầu, thậm chí anh ta cũng không dám giết đám kiến đuổi theo. Anh biết rằng tổ kiến ​​lính có thể ở gần đó, nếu giết chết đám lính kiến đuổi theo mà rước lấy đại lượng kiến lính truy kích thì tuyệt đối là một sự tình cực kỳ khủng bố
.
May mắn thay, trải nghiệm ba năm sinh tồn ở Tân thế giới đã cứu anh ta, đồng thời cũng gián tiếp cứu đám người Thẩm Giai Nghi đang theo sau. Ở hành trình tiếp theo, Ngô Minh càng thêm cẩn trọng, may mà không có gì sai sót. Sau đó quái vật anh ta gặp phải càng ngày càng yếu, có khả năng đã gần đến phạm vi của Sư Thành, bởi vì đám quái vật xung quanh nơi tập trung của nhân loại vốn không nhiều lắm, hơn nữa cấp bậc không cao.
Vào buổi chiều, cuối cùng Ngô Minh cũng tìm thấy một vài thức tỉnh giả đang đi săn ở ven đường.
Thức tỉnh giả có xe hơi, quần áo sạch sẽ, áo giáp da và vũ khí sắc bén, rõ ràng là đến từ một nơi tập trung đông người. Chỉ xung quanh những nơi tập trung đông người mới có những thức tỉnh giả kiểu 'thợ săn' như vậy để săn những sinh vật cấp thấp.
Ngô Minh trong xe nhìn những thức tỉnh giả này, và bọn họ cũng nhìn về phía Ngô Minh.
Hắc bì nhìn một chiếc ô tô đang lái qua và ngay lập tức biết rằng chiếc xe này không phải của Thành phố Sư tử, bởi vì tất cả những chiếc xe ở Thành phố Sư tử đều có một 'biển số' cụ thể, nhưng chiếc xe vừa lái qua thì không.
chú thích: Sư Thành = Thành phố Sư Tử
Điều này cho thấy rằng đối phương có lẽ từ nơi khác tìm đến Thành phố Sư tử.
“Hắc bì ca, là người mới đến, có muốn bắt đối phương đưa một chút lợi ích không?” Thủ hạ của Hắc bì lúc này mới vội vàng hỏi.
Ở ngoại ô Thành phố Sư tử, Hắc bì coi như có chút danh hào, đội thức tỉnh giả do hắn dẫn dắt khá mạnh và hắn cũng thực hiện một số hoạt động 'chặn và cướp' vào các ngày trong tuần. Đương nhiên, hắn sẽ chỉ tấn công những người vừa mới đến với Thành phố Sư tử.
Hắc bì đang định gật đầu, lúc này đã có ba hai chiếc xe chạy tới trên đường, lúc này không chỉ Hắc bì mà ánh mắt của mấy thủ hạ cũng trở nên ham muốn.
Bọn họ thấy rõ ràng ngồi ở trên ba chiếc xe có khá nhiều nữ sinh trẻ tuổi, đều là thủy linh tinh, Hắc bì lúc này nhổ nước bọt:
"Hôm nay cùng các huynh đệ kiếm tiền, đi thôi, đuổi theo!"
Vài tên thuộc hạ của hắn nhanh chóng lên xe nhấn ga lao lên.
Xe của họ đều được một số cửa hàng ô tô ở Thành phố Sư tử tân trang lại, có mã lực cao, tốc độ nhanh, vài phút sau bọn chúng nhanh chóng đuổi theo rồi dừng xe phía trước để ngăn cản.
Tất nhiên, bọn chúng không ngăn chiếc xe đầu tiên, dường như đối với chúng chiếc xe đó cũng không có thứ gì tốt.
Ngô Minh không cần hỏi đường, khi đến đây anh ta đã nhận ra đây là khu vực gần thành phố Sư Tử, kiếp trước anh đã ở thành phố Sư Tử hơn hai năm, tự nhiên cũng khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.
Từ đây, anh ta có thể đi hơn mười km là đến ngoại vi Sư Thành, kiếp này anh đến Sư Thành sớm hơn kiếp trước mấy tháng.
Khác với điểm tập kết Vinh trấn, Ngô Minh quen thuộc với Sư Thành hơn, có thể sử dụng trí nhớ của kiếp trước tốt hơn. Kiếp trước, Ngô Minh chỉ là một kẻ tầm thường trong Sư Thành, nhưng ở kiếp này, Ngô Minh tin rằng mình sẽ trở thành một huyền thoại ở Thành phố Sư tử.
Lúc này, Ngô Minh nghe thấy tiếng kêu của A mỗ trong không trung mà ngẩn người, khi nhìn lại thì phát hiện nhóm sinh viên theo sau không kịp.
...
Thẩm Giai Nghi không ngờ lại gặp cướp trên đường, càng không nghĩ đến đối phương chỉ có bốn năm người mà mạnh đến mức đánh ngã Tần Đào xuống đất chỉ trong một lần giáp mặt.
Cũng may những người này không giết người, Tần Đào nhiều nhất cũng chỉ bị thương, nhưng điều này cũng làm cho Thẳm Giai Nghi kinh ngạc, nói về năng lực và sức mạnh cận chiến, Tần Đào là người mạnh nhất trong số họ, sao lại có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy?
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của các cô gái đối diện, Hắc bì cảm thấy rất sảng khoái, giống như thể hiện sức mạnh của mình trước mặt người khác phái sẽ cho hắn một loại thỏa mãn, hắn ta cười nói:
"Lần đầu tiên các ngươi đến Sư Thành đúng không? Theo quy định, người mới đến phải trả phí vào cửa, không nhiều lắm, năm mươi đồng tiền vàng hoặc hai mươi thẻ nguyên khí, tất nhiên, nếu các ngươi không trả nổi cũng có thể trả bằng người, trở thành nữ nhân Hắc bì ta, ta bảo đảm cho các ngươi cơm ngon rượu say!”
Bốn thủ hạ của Hắc bì đã cầm vũ khí và bao vây đám người Thẩm Giai Nghi, nhiển nhiên bọn chúng nhìn ra có thức tỉnh giả trong số những sinh viên này. Cách tốt nhất để đối phó với thức tỉnh giả là động thủ trước khi họ kích hoạt thẻ, bất kỳ ai có kinh nghiệm cũng đều biết.
Không nghi ngờ gì nữa, kinh nghiệm của bọn Hắc bì mạnh hơn nhiều so với đám sinh viên Thẩm Giai Nghi. Ngay cả khi bọn họ có một thẻ bài cường đại thì cũng đã quá muộn để kích hoạt vì họng súng đen ngòm đang chĩa vào họ.
"Cô không hiểu ta đang nói gì sao? Nếu không thể giao bất cứ thứ gì, cô chỉ có thể trở thành nữ nô lệ. Phải biết rằng ở Sư Thành có rất nhiều người ham muốn một phụ nữ có da mỏng thịt mềm như cô!”
Hắc bì hưng phấn cười nói, trong lòng Thẩm Giai Nghi chùng xuống, cô chắc chắn dựa vào thực lực của mình, nhất định sẽ không phải là đối thủ của người này, muốn kích hoạt thẻ bài cũng không kịp.
Lúc này, hai bóng người cao lớn đột nhiên vọt tới lập tức khống chế Hắc bì, hắn ta kiêu ngạo thế nhưng không phản ứng kịp.
"Từ khi nào phí vào Sư Thành tăng lên hai mươi thẻ nguyên khí? Về phần các nữ nô lệ thì khỏi phải nghĩ. Các ngươi là thủ hạ của ai? Độc nhãn lão ngũ sao? Cho dù hắn có tới ta cũng có thể khiến hắn trở về tay không. Thực nực cười, cỡ như các ngươi cũng học đòi nhân gia chặn đường cướp bóc!”
Một giọng nói truyền đến, khi mọi người nhìn lại thì thấy một người điềm nhiên đi qua.
Hắc bì lúc này cũng không dám nhúc nhích, bởi vì lúc này hắn chỉ nhìn thấy hai bóng người vừa lao tới, hóa ra là hai tên trùng nhân, bọn chúng đang ký sinh trên thân thể của một loại chiến binh thổ dân nào đó. Hắc bì biết trùng nhân rất lợi hại, hắn có thể xác định chỉ cần mình có chút dị động thì hai tên trùng nhân sẽ không chút do dự xử lý mình, chính mình căn bản không có một chút cơ hội nào để lấy ra Tạp phiến kích hoạt thẻ.
Còn đối với bộ giáp da trên người, độ cứng tối đa chỉ là 0,5, hoàn toàn không thể chống lại được xương cựa của trùng nhân.
Và Hắc bì đã nghe người này nói gì, có vẻ như anh ta cũng biết Độc nhãn lão ngũ.
Hắn biết rằng biệt danh 'Độc nhãn lão ngũ' không phải ai cũng dám gọi, họ chỉ có thể gọi là Ngũ ca. Đó chính là một nhân vật cấp đại lão ở ngoại ô thành phố Sư tử, chính mình một tiểu nhân vật không có khả năng trêu chọc.
Người này lại gọi tên 'Độc nhãn lão ngũ', anh ta còn có hai sủng vật trùng nhân, hiển nhiên không phải là người thường.
“Lần này ta đá trúng thiết bảng rồi!”
Hắc bì đã tâm sinh kiêng kị, chưa nói đến việc đối phương có thể biết được Độc nhãn lão ngũ, nói gì thì bây giờ tính mạng của mình nằm trong tay đối phương, hắn ta lập tức khoác lên mình một vẻ mặt nịnh bợ cười nói: "Đại ca, đại ca, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta không biết đây là nữ nhân của ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận