Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 290: Ta và các ngươi đi một chuyến (1)

Thấy đối phương không nói hai lời nào liền đạp cửa xông vào, ngay cả Ngô Minh cũng nhíu mày. Quan Tây và Xuyên tử lập tức cầm vũ khí đứng lên, Tiểu Vũ trên mặt có một tia khiếp ý, bất quá cũng không có lui ra mà là lấy ra vũ khí tùy thân mang theo.
Trong Tân thế giới, vũ khí phòng thân cho dù là tiểu hài tử cũng đều có.
"Chính ngươi đã cướp đi nữ nhân của Kiến Long đại ca, còn cướp đi Cửa hàng thịt Mã Sửu?"
Trong số những người xông vào, một người đàn ông cực kỳ cường tráng, mặc một bộ áo giáp bằng kim loại trông khá kiên cố, tráng hán nghe Mã Sửu chỉ ra và xác nhận liền quát với Ngô Minh.
Hắn là Vương Phách Đạo, tên thủ hạ số một dưới trướng Trần Kiến Long.
Trước khi thức tỉnh, Vương Phách Đạo là một võ sĩ chợ đen, thể chất khác hẳn người thường, cốt cách vừa thô to vừa cứng rắn, trong môn quyền anh chợ đen thường xuyên ra đòn đánh cho tàn phế hoặc thậm chí giết chết đối thủ. Sau khi thức tỉnh, Vương Phách Đạo có thể dễ dàng giết các Thức Tỉnh giả cùng cấp, có lần kẻ thù của Trần Kiến Long đã cử một số Thức Tỉnh giả đến ám sát Trần Kiến Long, nhưng Vương Phách Đạo đã tự tay giết chết hơn một nửa trong số đó, bao gồm cả một số sủng vật. Tất cả đều bị Vương Phách Đạo trực tiếp bằng một đôi nắm đấm giết chết, nhờ đó trở thành thủ hạ số một của Trần Kiến Long.
Trong mắt Vương Phách Đạo, chuyện hôm nay căn bản chính là việc rất nhỏ, nếu không phải Trần Kiến Long đích thân yêu cầu hắn ta đến thì hắn ta đã không lãng phí thời gian. Mặc dù Mã Sửu đã từng nói đối phương rất có khả năng là Thức Tỉnh giả cấp ba, nhưng cả Trần Kiến Long và Vương Phách Đạo đều không tin.
Thức Tỉnh giả cấp ba đã là cấp nguyên khí cao nhất mà Nhân loại có thể đạt được. Nói chung, Thức Tỉnh giả cấp ba đều bị một ít thế lực cường đại chiêu mộ, làm sao có thể ngốc tại Khu đô thị Vành đai thứ sáu rách nát này, dựa theo suy đoán của bọn hắn đối phương tối đa cũng chỉ là Thức Tỉnh giả cấp hai, nhưng có nhiều thủ đoạn nên thực lực mạnh hơn.
Ngô Minh không nhúc nhích mà híp đôi mắt liếc nhìn đám người hung hăng bước vào, sau đó liền nhìn về phía cánh cửa bị phá vỡ phía sau. Anh ta quay sang Quan Tây và Xuyên tử và nói: "Cửa của chúng ta đã bị phá vỡ, nhớ kỹ, một lúc sau để cho bọn họ bồi thường!"
Nghe vậy, Quan Tây và Xuyên tử quả thực bội phục Ngô Minh đến đầu rạp xuống đất, đối mặt với loại kẻ thù này Ngô Minh không có một chút sợ hãi, thậm chí có thể nói là bỏ qua. Đối thủ là Vương Phách Đạo là thủ hạ số một của Trần Kiến Long, cũng được coi là cao thủ số một trong Khu đô thị Vành đai thứ sáu. Bị bỏ qua thế này, ước chừng hắn phải tức điên lên.
Trên thực tế, Vương Phách Đạo đích thật là nổi giận.
Hắn chưa từng bị bỏ qua như thế này bao giờ, ở Khu đô thị Vành đai thứ sáu ai nhìn thấy hắn cũng cúi đầu cung kính chào kêu một tiếng 'Phách Đạo ca ", lập tức trong lòng của hắn đã nổi lên sát ý.
"Muốn chết !"
Vương Phách Đạo lên tiếng đồng thời tiến lên một bước, dùng sức thắt lưng vung một quyền đánh vào sau đầu của Ngô Minh. Lúc này, Ngô Minh quay đầu lại, cái gáy của anh ta hướng về phía Vương Phách Đạo, trong tầm mắt của Vương Phách Đạo, một quyền của hắn ta đủ đấm nát đầu đối thủ như một quả dưa hấu.
Có lẽ là vì đã từng đánh quyền anh chợ đen, Vương Phách Đạo không thích sử dụng vũ khí, cũng không thích sử dụng sủng vật, hắn chỉ tin vào nắm đấm của chính mình. Cho đến nay, không biết đã hạ gục bao nhiêu địch nhân bằng đôi nắm đấm sắt của hắn, vốn là thứ để hắn có thể trở thành cánh tay phải của Trần Kiến Long.
Nhưng lần này, hắn hiển nhiên là tính sai.
Nắm đấm của hắn cách Ngô Minh mấy chục cm, đột nhiên bị nghiền nát như thể bị vật gì đó đâm trúng.
Cảnh tượng này diễn ra cực kỳ nhanh nhưng không ai nhìn thấy vì sao nắm đấm của Vương Phách Đạo lại vỡ tan, như có một bức tường vô hình ở trên không, nắm đấm của Vương Phách Đạo tự mình đánh trúng nó.
“A, đau muốn chết!”
Vương Phách Đạo lập tức hét lên, nắm chặt quả đấm bị gãy lùi lại mấy lần, ánh mắt nhìn Ngô Minh như gặp quỷ.
Đến giờ, Ngô Minh vẫn giữ nguyên tư thế ngoảnh mặt nhìn lại, tay chân không hề có động tác.
Đối phương không có động thủ, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn mà nắm đấm của mình đã nát. Thật ra thứ mà Ngô Minh dùng vừa rồi chính là cái xúc tu quái dị phía sau gia trì Trận pháp ẩn.
Trong lòng Vương Phách Đạo lập tức hiện lên một tia hối hận, hắn thầm nghĩ mình đã quen kiêu ngạo, không nghĩ tới lần này đá trúng thiết bảng, gặp phải một cao thủ như vậy, đối phương nhất định là có thủ đoạn gì chỉ có điều mình không biết mà thôi.
Ngô Minh lúc này mới quay đầu lại, Vương Phách Đạo cũng là một kẻ hung ác, lúc này hắn nghiến răng nghiến lợi lùi lại một bước, lập tức hét lớn: “Các ngươi còn nhìn xem làm gì, dùng súng giết hắn!”
Vương Phách Đạo biết rõ thực lực của đối phương có thể không mạnh hơn thực lực của chính mình, chắc là có một Thẻ bài hoặc khả năng đặc biệt, nếu không thể cận chiến thì có thể dùng súng bắn, hắn cũng không tin trên người đối phương không có mặc hộ giáp, một loạt đạn bắn tới còn có thể không chết.
Ngay sau đó, mấy người do Vương Phách Đạo mang tới phản ứng lập tức nhặt súng trên tay, trong tay những người này đều là súng trường và súng ngắn đã được cải tiến, hỏa lực rất mạnh, ngay cả những Thức Tỉnh giả không mặc áo giáp cũng có thể dễ dàng bị bắn chết. Tại nội thành Tân Kinh Đô không cho phép nổ súng, nhưng một lần nữa, ở Khu đô thị Vành đai thứ sáu ngư long hỗn tạp hỗn loạn không chịu nổi này thì quy định chỉ là một tờ giấy rách, chỉ cần có mối quan hệ và thực lực thì việc bắn chết một vài người không phải là vấn đề lớn.
Khi đối phương giơ súng lên, Ngô Minh đã di chuyển, bởi vì anh ta đang ăn sáng nên trên bàn có một đôi đũa, Ngô Minh đã nắm lấy một nắm vận dụng nguyên khí ném ra ngoài.
Đây tự nhiên là sử dụng chiêu thức phi đao, tuy rằng có phần giống như ném ám khí được viết trong một số tiểu thuyết võ hiệp, bất quá đó là hư cấu, còn Ngô Minh ra tay là có thật. Vận dụng nguyên khí khiến mấy chiếc đũa bắn ra như đinh thép, trước khi vài tay súng chưa kịp nổ súng thì đã bị xuyên thủng cổ tay, vài khẩu súng ba ba rơi xuống đất.
Ngô Minh đã luyện kỹ năng phi đao đã nhiều ngày rồi, hôm nay chiêu thức ấy đủ để được xưng tụng cấp đại sư, ngay cả một con ruồi cũng có thể dễ dàng giết chết.
Một tên bị đâm thủng cổ tay phải còn ngoan cố muốn ngồi xổm xuống nhặt súng bằng tay trái, nhưng cũng bị Ngô Minh ném qua một chiếc đũa khác đâm thủng, hai tay coi như phế đi.
Lần này, không ai dám manh động.
Bao gồm cả Vương Phách Đạo, hiển nhiên biết đối phương nhất định không phải quả hồng mềm, khi bọn họ tới có thể nói là hung hãn, nhưng bây giờ không dám nói lời nào, ngay cả Vương Phách Đạo cũng lộ ra vẻ kiêng kị cùng sợ hãi. Còn chưa có đụng tới góc áo của đối phương toàn bộ người đều đã bị thương, gần như đều bị tàn phế, nếu như tiếp tục công kích ước chừng sẽ không đơn giản bị tàn phế như vậy.
"Chúng ta đi !"
Vương Phách Đạo biết lần này mình bị đánh bại nhưng vẫn không sợ gì cả, đối phương dù lợi hại đến đâu cũng chỉ có một người. Nếu như đã biết rõ thủ đoạn của đối phương, như vậy lần sau trực tiếp mang số lớn nhân mã cùng một chỗ vây công, cũng không tin đối phương còn có thể tạo ra sóng gió gì.
Mã Sửu ở một bên sợ tới mức tái nhợt mặt mày, gã ta biết thực lực của Vương Phách Đạo, một người có thể giết hơn chục Thức Tỉnh giả cấp một, còn có thể thắng được hai ba Thức Tỉnh giả cấp 2, chính là cường giả mạnh nhất của Trần Kiến Long. Cứ tưởng khi Vương Phách Đạo đến thì đối phương sẽ bị giết và gã ta sẽ có thể thành công lấy lại cửa hàng bán thịt của mình. Không ngờ kết quả lại hoàn toàn khác với những gì gã ta mong đợi, mãnh nhân này thậm chí còn đánh nát hai tay của Vương Phách Đạo, tất nhiên không phải là mình không thể trêu chọc.
Nghe Vương Phách Đạo nói rời đi, liền vội vàng xoay người.
Ngô Minh lúc này hừ lạnh một tiếng: “Ai cho các ngươi rời đi?”
Nói xong, một chiếc đũa từ trong tay bay ra, hóa thành một đạo lệ phong trực tiếp đâm vào gạch lát nền trước mặt. Chiếc đũa dài như thể đâm thẳng vào miếng đậu phụ, xuyên thẳng vào trong còn phát ra một tia lửa kinh khủng trong lỗ.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Phách Đạo sắc mặt tái xanh.
Đây là thủ đoạn gì? Vậy mà có thể làm được điểm này, phải biết gạch lát nền là kết cấu đá, thập phần cứng rắn, đừng nói là mình, ngay cả một Thức Tỉnh giả lợi hại nhất trong Khu đô thị Vành đai thứ sáu e rằng cũng không thể làm được điều này.
Nhất thời không dám rời đi, cứng ngắc đứng ở nơi đó. Vương Phách Đạo cũng không dám rời đi thì những người khác cũng không dám, Mã Sửu sợ tới mức sắp tè ra quần, gã ta thầm nghĩ lẽ ra mình không nên đến vội vàng như vậy, bây giờ muốn đi cũng không được, đừng nói là lấy lại cửa hàng, có giữ được mạng hay không cũng khó nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận