Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 438: Bạch Tuộc Hư Không

Bọn nó dường như cảm thấy được Ngô Minh không dễ chọc, lập tức rầm rầm liền từ trên boong tàu lui xuống nước biển, Ngô Minh đuổi theo thì thấy những con cua này đã chìm xuống biển liền biến mất.
Đây xem như một cái nhạc đệm nhỏ. Rõ ràng đám cua này chỉ đến mượn chỗ để ngâm mình dưới ánh trăng, thấy Ngô Minh không dễ chọc nên đành lựa chọn rời đi.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên từ bầu trời đêm.
Tiếng súng!
Bởi vì xung quanh rất yên tĩnh cho nên âm thanh rất rõ ràng, Ngô Minh sửng sốt, lập tức nhìn về phía có tiếng súng. Đằng xa xuất hiện một chiếc thuyền, hiển nhiên lớn hơn nhiều so với chiếc mà Ngô Minh đang đứng lúc này, ánh sáng lờ mờ trên thuyền, và đó là nơi phát ra tiếng súng.
Ngô Minh rất cao hứng, hoàn toàn ngoài ý muốn đến vùng Loạn Lưu Hải này, quan trọng nhất bây giờ là làm sao để thoát khỏi đây. Chỉ cần rời khỏi vùng biển này, Ngô Minh có thể sử dụng sinh vật phi hành. Trên thuyền phía trước khẳng định có người, hơn nữa nói không chừng quen thuộc vùng biển này, biết rõ làm sao để rời khỏi, tuy khả năng này khó có thể xảy ra, nhưng ít nhất cũng là một tia hy vọng, cho nên Ngô Minh liền quyết định vội vàng chạy tới.
Tuy nhiên, chiếc thuyền đánh cá rách nát này sớm đã không còn động lực, trong thùng nhiên liệu của động cơ không có một giọt dầu, thùng chứa cũng cạn sạch, không có động lực thì không thể lái qua được, may là Ngô Minh thấy hướng nước biển hiện tại là đi theo hướng đó, tức thì không làm gì cứ để thuyền đánh cá trôi theo dòng biển là có thể đi qua, tuy hơi mất thời gian nhưng cũng là một biện pháp.
Thuyền lớn phía đối diện hiển nhiên gặp sự cố, theo thời gian, tiếng súng càng ngày càng tăng, hiển nhiên là một cách nhận dạng khác, bởi vì có thể sử dụng súng, nhất định là Nhân loại không thể nghi ngờ.
Đối với Ngô Minh, Nhân loại ít nhất cũng đáng tin cậy và dễ giao tiếp hơn những Dị Tộc nhân đó.
Vài phút sau, khoảng cách giữa hai chiếc thuyền thu hẹp lại, những người trên chiếc thuyền đối diện hiển nhiên cũng đã tìm thấy 'Bàn Cổ Hào' của Ngô Minh, có thể họ đã nhìn thấy Ngô Minh trên boong, và những người trên chiếc thuyền đối diện đã nổ máy, di chuyển đến bên cạnh Ngô Minh.
Hiển nhiên, bọn họ là tới tìm xin giúp đỡ.
Chỉ đến khi hai chiếc thuyền đến gần trong vòng 100 mét, phát hiện trên thuyền đánh cá Bàn Cổ Hào chỉ có một người, lập tức thất vọng, cho dù một người tới giúp thì có ích lợi gì?
Ngô Minh đương nhiên không biết những người trên thuyền đối diện đang nghĩ gì, lúc này mới nhìn rõ tình hình, chiếc thuyền phía trước rõ ràng là 'tàu chở hàng' trọng tải lớn, còn lớn hơn cả thuyền đánh cá của mình nhiều, nhưng vào lúc này, dưới con tàu chở hàng có một bóng đen cổ quái.
Vốn dĩ ở trong đêm tối nên càng khó nhìn, nhưng Ngô Minh có đôi khi không dựa vào mắt để quan sát đồ vật, mà là nguyên khí.
Ngay lập tức, Ngô Minh cảm thấy một luồng dao động nguyên khí quen thuộc.
“Có phải là quái vật lúc trước không?” Ngô Minh lập tức nhớ tới dao động nguyên khí này đích xác là ‘con cá’ mà Singh và Flamenco muốn bắt, sinh vật trong suốt kỳ lạ kia.
Làm thế nào nó có thể xuất hiện ở đây?
Ngô Minh biết đây nhất định là cùng một loại sinh vật mà ban đầu anh ta nhìn thấy, bởi vì dao động nguyên khí giống như vân tay của một người, không thể có hai cái giống nhau, cho nên Ngô Minh sẽ không nhận lầm.
Sự xuất hiện của con quái vật này ở đây đồng nghĩa với kế hoạch của Bí thuật sư Singh đã thất bại, dù là kế hoạch gì đi chăng nữa thì tất cả đều liên quan đến con quái vật này, và con quái vật đã trốn thoát, điều này đương nhiên chứng minh suy đoán của Ngô Minh.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh đột nhiên tâm tình tốt lên, gã Singh này không phải thứ gì tốt tốt, hắn là đại địch của Ngô Minh, kế hoạch của đối phương thất bại tự nhiên là chuyện tốt đối với anh ta. Cũng không biết tại sao Bí thuật sư Singh cấp bậc như vậy lại muốn bắt con quái vật này.
Vừa lúc đó, tàu hàng lớn đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau một tiếng động lớn, tàu hàng đột nhiên chìm xuống một chút, người trên tàu hàng lập tức la hét, hiển nhiên là đã rất hỗn loạn, mà tiếng súng, tiếng quát tháo càng thêm kịch liệt.
Bây giờ Ngô Minh vẫn còn cách con tàu lớn 100 mét, nhưng vào lúc này, Ngô Minh đã có thể thấy những gì đang xảy ra.
Sinh vật kỳ lạ bằng cách nào đó đã đâm xuyên qua đáy của con tàu chở hàng lớn này và bắt đầu điên cuồng hút một số thứ, và phần tràn của những thứ đó chẳng mấy chốc nổi trên mặt nước biển, Ngô Minh nhảy xuống kiểm tra thì phát hiện đó là dầu thô.
Cũng chính là dầu mỏ!
Con quái vật khổng lồ này lại đang nuốt luôn dầu mỏ?
Ngô Minh cau mày. Rõ ràng, đây là một tàu chở dầu cỡ trung bình với rất nhiều dầu thô bên trong. Nhưng hiện tại, con quái vật đó đang ngấu nghiến lấy dầu thô, dường như nó đang được thưởng thức những món ăn ngon nhất.
Trong khoảnh khắc, cơ thể con quái vật bắt đầu thay đổi màu sắc, như thể nó được lấp đầy bởi thuốc nhuộm, và cơ thể ban đầu trong suốt dần dần hiện ra.
“Đây là một con bạch tuộc khổng lồ!” Ngô Minh nhíu mày, lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Anh đã đọc sách về nhiều sinh vật kỳ lạ khác nhau trong Thư viện bí thuật, và một trong số chúng phù hợp với con quái vật trước mặt anh ta, một sinh vật khổng lồ với cơ thể gần như không tồn tại, Bạch Tuộc Hư Không.
Theo cuốn sách, loại sinh vật này là một sinh vật 'phù du' có thể sống trong thế giới hư không, trên cơ thể nó toàn là báu vật, nhưng cực kỳ hiếm và cực kỳ khó bắt, thực lực càng phi thường cường hãn. Trí nhớ của Ngô Minh đối với Bạch Tuộc Hư Không vẫn còn tươi mới, bởi vì trong quá trình chế tác Thẻ bí thuật số 72, một trong những nguyên liệu rất quan trọng, Hư Vô Chi Trần, đã được lấy từ con Bạch Tuộc Hư Không này.
"Trách không được Singh phí hết tâm tư đánh chủ ý lên Bạch Tuộc Hư Không này!" Ngô Minh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhưng con Bạch Tuộc Hư Không này rõ ràng có rất nhiều biện pháp, từ chỗ Singh dĩ nhiên có thể trốn thoát, chạy vào Loạn Lưu Hải này tập kích tàu chở dầu thô trên biển.
Theo cảm ứng nguyên khí, con Bạch Tuộc Hư Không này ít nhất có thực lực nguyên khí cấp sáu, muốn có ý đồ với nó, Ngô Minh hiện tại cũng không đủ nhìn. Hơn nữa thực lực của Ngô Minh bây giờ không tốt, làm sao anh ta có thể không có việc gì đi trêu chọc tồn tại cường đại này, chỉ cần không chọc tức đối phương, hơn nữa còn có thể cứu người, có lẽ người trên con tàu lớn này biết cách rời khỏi vùng Loạn Lưu Hải này.
Nghĩ vậy, Ngô Minh vẫy tay với những người trên chiếc thuyền đối diện, ra hiệu cho họ bỏ thuyền chạy trốn, sau khi đáy của loại tàu lớn này bị đâm thủng, gần như không thể cứu được, cách duy nhất để sống sót là bỏ thuyền.
Người trên thuyền lớn phía đối diện cũng không ngốc, bọn họ biết tình hình lúc này rất nguy cấp, hầu như tất cả những đòn tấn công trước đây của bọn họ đối với con bạch tuộc bên dưới đều vô hiệu, thậm chí con bạch tuộc căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ đem lực chú ý đều đặt ở trên thuyền lớn, điều này cũng tạo cơ hội cho người ở trên tàu trốn thoát.
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc thuyền cứu sinh trên tàu lớn đã được hạ xuống, có thể thấy hơn chục người xuống hai chiếc thuyền cứu sinh theo từng đợt, từ từ chèo đi về phía Ngô Minh.
Vẫn còn một số người trên con tàu lớn, cũng không biết tại sao họ không từ bỏ con tàu, hoặc họ đang do dự, nhưng đôi khi, nỗ lực sẽ giúp cho người ta sống sót.
Đúng lúc này, Bạch Tuộc Hư Không vốn đã hút rất nhiều dầu thô, đột nhiên bành trướng, xuất thủ trực tiếp hướng lên trên quấn quanh, gắt gao ghìm lấy thuyền lớn, sau đó nghe từng đợt tiếng vang khiến người ta ghê răng, hóa ra chiếc thuyền lớn theo đáy thuyền bị xé toạt thành hai đoạn, và sau đó nhanh chóng bị chìm xuống.
Hai chục người lên thuyền cứu sinh giờ phút này nhìn lại, đều là sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt nghĩ mà sợ, nếu chậm hơn hoặc là giống như người trên thuyền vừa rồi, đều do dự không muốn vứt bỏ các vật tư sinh hoạt trên thuyền mà chạy trốn thì đã bị táng thân dưới đáy biển.
Ngay cả khi nó bắt đầu chìm, con Bạch Tuộc Hư Không vẫn không buông tha cho con tàu lớn, vẫn ở chỗ cũ không ngừng quay cuồng, khuấy động biển tạo thành một cơn sóng lớn, người trên thuyền cứu nạn nguyên một đám giống như chim sợ ná bò lên trên Bàn Cổ Hào, và sau đó từng người một kinh hãi trốn trên boong thuyền, nhìn chằm chằm vào con tàu đã chìm dần ở phía xa.
“Nhanh lái thuyền, lúc này rời đi thôi, nhanh rời khỏi quái vật kinh khủng kia!" Một người đàn ông trung niên với bộ râu đã ướt sũng nghẹn ngào kêu lên vào lúc này.
Hắn ta rõ ràng nói điều này với Ngô Minh, nhưng Ngô Minh hiển nhiên không thể lái thuyền vì không có nhiên liệu, nhưng may mắn thay, Bạch Tuộc Hư Không vốn không quan tâm đến thuyền của họ. Sau những đợt sóng, Bàn Cổ Hào dần dần trôi đi xa, dần dần khoảng cách đủ xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút hình dáng, một lát sau sẽ hoàn toàn rời khỏi tầm mắt.
Lúc này mọi người trên thuyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận