Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 738: Sở An ninh VS Ngô Minh (2)

Đối diện với tòa nhà dân cư này, tại cửa sổ ở hành lang đối diện có một tay súng bắn tỉa đang chú ý quan sát tình hình phía đối diện, và hắn ta hiển nhiên đã phát hiện điều gì đó.
Hắn ta không nói mà trực tiếp hành động, chính là bóp cò.
Ống hãm thanh nơi nòng súng vừa nổ tung một luồng khí dữ dội, viên đạn gào thét bắn ra, xuyên qua tấm kính đã bị lựu đạn khói bắn vỡ bắn về phía một bóng đen đang di chuyển nhanh phía trước.
Gần như ngay lúc tay súng bắn tỉa bóp cò, Ngô Minh đang chuẩn bị lao xuống cầu thang để đối phó với ba người phía dưới, đã cảm nhận được nguy hiểm, anh ta theo bản năng làm một động tác, giơ cánh tay phải lên để bảo vệ đầu, sau đó một lực rất lớn đánh vào cánh tay của Ngô Minh.
Chỉ là cánh tay của Ngô Minh hơi run rẩy sau đó trở lại bình thường, lúc bị bắn anh ta đã siết chặt tất cả các thớ cơ của cánh tay, sau khi mật độ tăng lên cánh tay của anh ta còn cứng hơn một tấm thép, đạn súng bắn tỉa cũng không cách nào xuyên thấu, đương nhiên bị thương là điều không thể tránh khỏi, nhưng đối với Ngô Minh mà nói thương tích bé nhỏ không đáng kể.
Khống chế cơ cánh tay chuyển động một hồi, đạn của súng bắn tỉa bị đẩy ra, Ngô Minh nắm lấy ngón tay kẹp viên đạn vào giữa hai ngón tay, phanh một tiếng, viên đạn cấp tốc bắn trở về, đầu của tay súng bắn tỉa trong một tòa nhà cách 30 mét trong nháy mắt nổ tung, giống như một quả dưa hấu vỡ vụn, máu và não phun ra sơn màu đỏ thẫm những bức tường xung quanh.
Nếu đối phương tấn công Ngô Minh thì phải chuẩn bị bị phản sát, đây chính là pháp tắc sinh tồn.
Từ lúc bắn tỉa đến phản kích của Ngô Minh chẳng qua chỉ ngăn ngắn thời gian một hơi thở, ba người trên cầu thang cũng kịp phản ứng, dù sao đều là nhân viên An ninh được huấn luyện chính quy, lúc này lập tức bắn vào làn khói. Viên đạn ở trong làn khói kéo ra từng đạo vết đạn và bắn trúng tường, lan can và cửa an ninh, tất nhiên, một số viên đạn đã trúng vào Ngô Minh.
Có điều Ngô Minh cường đại hoàn toàn vượt quá nhận thức của người thường, liền thấy ba đạo hàn quang nhấp nháy thì tiếng súng đột ngột dừng lại, đó là ba mảnh thủy tinh mà Ngô Minh từ dưới đất nhặt lên, trong tay Ngô Minh, ngay cả mảnh thủy tinh cũng có thể bắn giết ở cự ly xa như viên đạn.
Chỉ trong vòng mười giây, chín nhân viên An ninh được đào tạo bài bản có thể so sánh với bộ đội đặc chủng đã bị xóa sổ.
Bên ngoài tòa nhà, các nhân viên liên lạc trên một chiếc xe ô tô lớn đã chuyển tin tức về vụ tám đội viên đột kích và một tay súng bắn tỉa bị giết chết cho người giám sát hiện trường.
Trong lúc nhất thời, những người trên xe đều nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể tin được.
"Không thể, tuyệt đối không thể. Người bị nhiễm chỉ là một đứa bé. Dù có lợi hại đến đâu cũng không thể âm thầm giết hết chín người của chúng ta, nhất định là có người giúp đỡ." Người phụ trách hiện trường vây bắt Lục Hải Sinh sắc mặt tái xanh nói, bọn họ là nhân viên của Sở An ninh Công ty Tinh Hà. Tuy gọi là Sở An ninh nhưng họ chắc chắn có thể so sánh với đội quân tinh nhuệ chính quy. Dù là chất lượng nhân sự, vũ khí, thiết bị và hỗ trợ hậu cần, tất cả đều là hàng đầu. Chưa nói đến việc bắt một người, đối phó với những tình huống ngặt nghèo cũng thừa sức. Nhưng vào lúc này, hành động vốn là mười phần chắc chín vậy mà xuất hiện chỗ sơ suất.
"Trưởng quan. Đã đối chiếu kiểm tra những người cư ngụ trong tòa nhà này, không có vấn đề gì, đều là người bình thường. Tầng mục tiêu là tầng 5, tất cả những cư dân ở dưới tầng 5 đã được sơ tán, tầng năm trở lên đã xác nhận không có người ở nhà. Nên không có ai khác trong tòa nhà ngoại trừ những người hàng xóm ở cùng tầng của mục tiêu.” Nhân viên vận hành máy tính bên cạnh nhanh chóng báo cáo.
"Phái người đi lên. Lần này, đội hai và đội ba sẽ cùng lên. Họ có quyền nổ súng khi gặp bất kỳ mục tiêu hành động nào. Để thu hồi tài sản quan trọng của công ty lần này, coi như hi sinh một số người cũng sẽ không tiếc, về phần người bị lây nhiễm đó cũng sẽ trực tiếp hạ gục.” Lục Hải Sinh lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy sát ý.
"Nhưng Giáo sư Từ bên kia..." Một trợ lý bên cạnh thấy vậy vội vàng nhắc nhở.
"Giáo sư Từ? Hừ, chỉ là một tên nhân viên nghiên cứu mà thôi, chuyện của công ty Tinh Hà còn chưa tới phiên một tên nhân viên nghiên cứu đưa ra quyết định. Lần này, Ngô Minh, một nhân viên cấp một của công ty đã lấy đi tài sản quan trọng của công ty và đã tiếp xúc với người bị nhiễm mà không được phép, đã vi phạm quy định của công ty. Ngô Minh này không phải là nhân viên nghiên cứu sao? Chính nhân viên nghiên cứu đã làm rối loạn trật tự của công ty, nếu không có hắn thì sẽ không có nhiều việc như vậy. Lập tức chấp hành mệnh lệnh của ta. Ta là giám đốc cấp bốn của công ty, có quyền đưa ra những quyết định này! " Lục Hải Sinh cau mày nói, vừa nói vừa chạm vào một thứ giống như điện thoại di động trên tay, đây rõ ràng là một thứ rất quan trọng, bằng không thì Lục Hải Sinh cũng sẽ không một tấc cũng không rời mang theo bên người.
Nhìn thấy Lục Hải Sinh ra lệnh, không ai dám phản đối nữa, nhưng vào lúc này, trong xe đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Tài sản quan trọng mà ngươi đang nói đến chính là thứ này đúng không? ngươi có thể cho ta biết đó là thứ gì không?"
Lúc này, đám người Lục Hải Sinh mới phát hiện ra cánh cửa xe ban đầu đang đóng đã bị mở ra từ lúc nào không rõ, và ở đó là một người đang đứng trong xe.
Và trên tay người đàn ông này đang cầm một chiếc hộp kim loại với đầy những đường nét kỳ lạ.
Có ít nhất năm nhân viên, bao gồm cả Lục Hải Sinh, trong chiếc ô tô lớn này có thể dùng làm trạm chỉ huy tạm thời, còn ở hai chiếc xe buýt lớn bên ngoài, có hai đội gồm hơn 20 nhân viên An ninh được vũ trang đầy đủ. Tình huống áp lực cao như vậy, làm sao có người vào xe chỉ huy mà mọi người không hề hay biết?
Người trong xe ngẩn ra, động tác dừng lại, cứng đờ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong xe.
Chỉ là sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người đó, tất cả mọi người đều cảm thấy quen thuộc dường như đã nhìn thấy ở đâu đó, đặc biệt là Lục Hải Sinh, nhìn chằm chằm người không biết lên xe từ lúc nào, tên của đối phương tựa hồ liền ở bên mép, nhưng chỉ không thể nhớ đối phương là ai.
Biểu tình của bọn họ tự nhiên rơi vào trong mắt đối phương.
“Không thể nào, vừa rồi các ngươi nhắc tới ta, gặp ta sao lại không nhận ra ta?” Người nọ lộ ra vẻ mặt mỉm cười, người tiến vào xe không một tiếng động tự nhiên là Ngô Minh.
Có người đánh đến tận cửa rồi, với tính cách của Ngô Minh tự nhiên không thể trốn trong cao ốc không ra, giết chín người xong lập tức đi ra khỏi tòa nhà, tìm xe chỉ huy, sau đó dùng tốc độ thần không biết quỷ không hay liền mở cửa lên xe, đương nhiên Ngô Minh nghe được mấy câu nói của Lục Hải Sinh nên mới lên tiếng hỏi.
Lúc này những người trong xe mới có phản ứng, một người chỉ vào Ngô Minh nói: “Ngươi… ngươi… là Ngô Minh, người đã lấy trộm tài sản của công ty.”
“Không thể nào, nhân viên tạm thời cấp một của công ty, Ngô Minh, ba ngày trước bị Sở An ninh bắt giữ vì ăn trộm vật phẩm bảo mật của công ty, hiện tại nên bị thẩm vấn trong phòng giam của công ty, sao ngươi có thể ở đây?” Một người khác cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Nghe vậy, Ngô Minh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lẩm bẩm nói: “Hóa ra ta đã bị nhốt lại, chẳng trách không có ở nhà!"
Tuy giọng nói nhỏ nhẹ nhưng những người khác đều nghe thấy, tất cả mọi người đều là một mặt quái lạ, rõ ràng là không thể hiểu được những gì Ngô Minh đang nói.
Chỉ có điều sắc mặt Lục Hải Sinh tái nhợt, hiển nhiên hắn ta có thể trở thành giám đốc cấp bốn của công ty Tinh Hà không phải dựa vào vận khí mà là có chân tài thực học, hắn ta đương nhiên thấy được Ngô Minh không đơn giản. Thân là giám đốc cấp bốn của công ty, hắn được đãi ngộ nhận thuốc cường hóa của công ty để chuyển hóa thân thể, nói cách khác, hiện tại tố chất thân thể của Lục Hải Sinh rất mạnh, ngay cả một ít binh lính được huấn luyện đặc biệt cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng Ngô Minh trước mặt thì hắn thật sự cảm thấy được áp lực mạnh mẽ, nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt Ngô Minh, áp lực này liền biến thành sợ hãi.
Không chỉ có vậy, hắn còn nhìn thấy hộp kim loại trong tay Ngô Minh, đương nhiên biết đây là vật gì, nếu cái hộp này trong tay Ngô Minh, vậy thì chín người trong đội một vừa rồi có lẽ đã bị hắn giết chết.
Có thể ở trong thời gian mười mấy giây giải quyết chín người võ trang đầy đủ, những người có thể cạnh tranh với quân đội chính quy, người như thế tuyệt đối không phải là thứ mà hắn ta có thể đối phó.
“Không… Không đúng, ngươi… ngươi không phải Ngô Minh, ngươi là ai?” Lục Hải Sinh rốt cục phát hiện cái gì lúc này rống lên, hắn nhớ rõ Ngô Minh bị nhốt, chính là hắn đã tự tay giam giữ, đáng lẽ thân thể của Ngô Minh không được cường tráng như vậy, nhưng Ngô Minh này, ngoài tướng mạo ra thì thân thể, biểu cảm và kiểu tóc đều hoàn toàn khác.
Đặc biệt ánh mắt của người kia chắc chắn không phải là Ngô Minh mà hắn từng gặp, khí thế áp chế mọi thứ như dã thú của đối phương khiến Lục Hải Sinh nói ra những lời đó.
Lúc này, một người trong xe đột nhiên vươn tay rút súng lục trong tay ra, nhưng hắn chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên một bóng người thì súng trong tay đã bị cướp đi, lại nhìn phía Ngô Minh, tựa hồ không có di động thế nhưng trong tay lại đang cầm súng lục chơi đùa.
Ùng ục!
Người đàn ông nuốt nước bọt, đôi mắt to như bóng đèn điện, hắn ta không có phản ứng hay nhìn thấy những gì xảy ra vừa rồi, đừng nói hắn ta, những người khác bao gồm cả Lục Hải Sinh đều giống nhau. Tuy nhiên, Lục Hải Sinh đã được tiêm thuốc tăng cường từ Công ty Tinh Hà, miễn cưỡng có thể thấy Ngô Minh dường như cử động một chút, và sau đó khẩu súng đã nằm trong tay người kia.
Tốc độ khó có thể tin.
"Trả lời vấn đề của ta!" Ngô Minh siết chặt ngón tay, khẩu súng lập tức biến dạng biến thành sắt vụn. Nhìn thấy cảnh này, Lục Hải Sinh rùng mình, liếc nhìn hộp kim loại trong tay Ngô Minh, nói: "Ta nói, nhưng chuyện đó là bí mật của công ty, nếu ta nói ra sẽ vi phạm quy định của công ty......"
Chưa nói xong, hắn ta đột nhiên ấn vào thứ giống như điện thoại di động trong tay mình vài cái, ngay sau đó, hộp kim loại trong tay Ngô Minh đột nhiên phát ra ánh sáng, rồi đột nhiên nổ tung.
Xung kích do vụ nổ của chiếc hộp tạo ra gần như tương đương với một quả lựu đạn, Lục Hải Sinh trong nháy mắt liền trốn trốn sau yên xe, dựa vào thân thể hơn người của mình để chống lại xung kích. Về phần những người khác trên xe thì bọn họ không may mắn như vậy, tất cả đều bị xung kích, một trong số họ ở gần bị nổ văng ra xa vài mét, nặng nề va vào vách thùng xe, huyết phun tung toé đầy đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận