Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 610: Tù nhân, Man Ngưu Ma tộc (1)

Xác chết này ước tính đã bị ăn thịt thành bộ dáng này vài giờ trước, cũng may kẻ đó chỉ quan tâm đến thịt và sẽ không chạm vào những thứ khác, chẳng hạn như quần áo.
Vì vậy, Ngô Minh đã thành công tìm thấy một số manh mối từ quần áo rách nát của xác chết.
Ngô Minh tìm thấy một khẩu súng lục đã được cải tiến, một gói nhỏ thức ăn và một ấm đun nước quân dụng, nước trong ấm đã cạn. Ngoài ra, anh ta còn tìm thấy một bức ảnh nhàu nát.
Bức ảnh rõ ràng được chụp ở Cựu thế giới, và người này coi bức ảnh như một báu vật, chăm sóc cẩn thận và bọc nó trong một chiếc túi nhựa. Bức ảnh chụp một gia đình ba người, một trai, một gái và một bé gái, tất cả đều là người da trắng với mái tóc vàng và trông rất hạnh phúc.
Ngô Minh nhìn xác chết trên mặt đất một lần nữa, nhận xét theo một ít da đầu và tóc rải rác, thi thể này chính là nam chủ nhân trong bức ảnh.
“Ta lấy những thứ khác, để lại ảnh cho ngươi. Đây là thứ quan trọng nhất đối với ngươi!” Ngô Minh đem bức ảnh còn nguyên sắp xếp gọn lại, sau đó nhét vào trong túi áo của thi thể.
Ngô Minh đã thấy rất nhiều loại chuyện này, cho nên lúc này trong lòng anh ta cũng không có quá nhiều cảm xúc, thậm chí Ngô Minh còn cảm thấy trái tim của mình so với lúc trước càng lãnh khốc hơn rồi.
Đây cũng là một điều không thể tránh khỏi, để tồn tại trong Tân thế giới, điều đầu tiên con người học được là tính nhẫn tâm. Tất nhiên, việc theo đuổi những điều đẹp đẽ so trước kia càng thêm mãnh liệt, đơn giản một câu, vì sống sót, vì bảo vệ những thứ mà họ cảm thấy cần phải bảo vệ, dù có liều hưmạng cũng sẽ không ngần ngại.
Sự khác biệt duy nhất là một số người vẫn chiến đấu, và một số người, chẳng hạn như những xác chết trên mặt đất, không có gì để chiến đấu.
Vào lúc này, Ngô Minh nhạy bén ý thức được nguy hiểm, trong bóng tối cuối lối đi phía trước, đồng thời xuất hiện một bóng đen khổng lồ. Ngô Minh có thể cảm thấy bóng đen đang nhìn chằm chằm vào mình, đầy thù địch.
“Cái quái gì vậy!” Ngô Minh tâm tình không tốt, lập tức chỉ về phía trước, hai Khô Lâu chiến binh lao vào trong bóng tối chiến đấu với cái bóng khổng lồ đó.
Nhưng kết quả khiến Ngô Minh phải ngạc nhiên, một lúc sau, một trong hai Khô Lâu chiến binh của anh ta đã bị đập thành những mảnh xương và bị ném ra ngoài.
Nhìn cái đầu lâu dưới chân mình, Ngô Minh lập tức nhận ra thực lực quái vật trong bóng tối không hề yếu, nếu không nó đã không thể giết chết một trong những Khô Lâu chiến binh của mình dễ dàng như vậy, nhưng cũng không đủ để uy hiếp mình.
Vì vậy Ngô Minh không vội, anh ta có rất nhiều biện pháp, cho dù không cần tự mình động thủ, quái vật trong bóng tối cũng sẽ không bao giờ có thể chạy thoát.
Không sai. Nó gần như không thể giết được Ngô Minh, tự nhiên cũng không thể chạy thoát, Ngô Minh muốn nhìn thấy quái vật sống trong mê cung Thế giới dưới lòng đất này, xem như đối với sinh vật trong Thế giới dưới lòng đất này có chút hiểu biết.
Chỉ là cuối cùng Ngô Minh cũng không đạt được nguyện vọng. Ở một bên, một bóng người đột nhiên xuất hiện, sau đó nắm lấy cánh tay của Ngô Minh kéo anh ta chạy đi.
Khi đối phương xuất hiện thì Ngô Minh đã phát hiện rồi, nhưng Ngô Minh cũng không có phản kháng, trước hết, người này hiển nhiên là đang cứu mình. Thứ hai, đây là một con người.
“Nhanh thu hồi sủng vật của mình đi, đồ ngốc, ngươi có biết mất đi một sủng vật như thế này quả thực quá ngu xuẩn hay không!” Người nói rõ ràng là khá tức giận, và lý do tức giận của người này là bởi vì anh ta đã bị con quái vật vừa rồi đánh nát một Khô Lâu chiến binh.
Người này không nói gì tiếp theo. Kéo Ngô Minh nhanh chóng chạy đi, gặp phải chỗ rẽ không cần suy nghĩ liền lựa chọn một cái xông về phía trước, mấy phút sau mới ngừng lại.
Ngô Minh thấy mình đã đến một mảnh đất trống, có một vài chiếc lều đơn giản được dựng lên trên mảnh đất trống đó. Người vừa kéo Ngô Minh lúc này vỗ vào một tảng đá, chẳng mấy chốc, một phiến đá rơi xuống chặn lại lối đi mà bọn họ vừa đi vào, kể từ đó, mảnh đất trống này thành một không gian phong bế.
Từ trong lều, một vài người đi qua, Ngô Minh nhận ra tất cả đều là người nước ngoài. Hai người da trắng, một người da đen, một người da trắng cao hơn 1,9 mét cầm một thanh đao nhọn dài hơn hai tấc, cảnh giác nhìn chằm chằm Ngô Minh, tức giận nói: “Catherine, hắn ta là ai?”
“Một đồ ngốc!” Người kéo Ngô Minh tới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói, hiển nhiên đây là một nữ nhân. Cô ta là một mỹ nữ, dáng người có lồi có lõm, cao hơn 1,7 mét, tóc dài màu nâu chải ra sau đầu buộc thành đuôi ngựa tùy ý rủ xuống ở sau gáy. Cô ấy có một bao súng quanh thắt lưng, một khẩu súng và một thanh đao đeo sau lưng. Có thể nhìn ra đao rất sắc bén, mặc dù tia sáng bốn phía cực yếu, nhưng có thể phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
"Đồ ngốc? Đồ ngốc gì?" Người áo trắng hiển nhiên không hiểu tình hình, nhưng người đẹp tóc nâu đã trực tiếp đẩy Ngô Minh ra và nói trước: "Giao súng của Scott ra rồi thành thật ngồi đó!"
Ngô Minh nhìn quanh, ở đó không có ai ngoại trừ người phụ nữ tên Catherine và ba người còn lại, nhưng có một con chó, con chó lúc này đang nhìn chằm chằm vào anh ta, không hề sủa, hiển nhiên trong mắt có một tia sợ hãi.
Thật tiếc khi những người đó không hề để ý đến biểu hiện của chú chó.
Thực lòng mà nói, Ngô Minh rất tò mò về nguồn gốc của những người này, Ngô Minh muốn tìm hiểu xem họ đến Thế giới dưới lòng đất này bằng cách nào nên không nói gì, liếc con chó một cái rồi ra hiệu, con chó vậy mà vội vàng chạy qua.
Một bên khác.
“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông áo trắng lớn tiếng hỏi, hai người kia cũng đi tới, đương nhiên Ngô Minh có thể nhận thấy bọn họ đang chú ý tới mình, tuy biểu hiện bọn họ rất bí mật, nhưng Ngô Minh cũng dễ dàng phát hiện ra.
Những người này đang đề phòng mình, hiển nhiên bởi vì ở trong môi trường nguy hiểm nên rất có tinh thần cảnh giác, Ngô Minh rất hiểu chuyện này.
Catherine ở đằng kia kể lại những gì đã xảy ra: "Là như vầy, Scott đã chết, và tôi tình cờ nhìn thấy người đàn ông này khi tôi đi tìm Scott, hắn ta có hai sủng vật rất cường đại, nhưng đã bị giết mất một con".
"Vậy là hắn ta còn có một con khác?” Một người da trắng khác vội vàng hỏi.
"Nếu hắn kịp thời thu hồi thẻ hoá sủng vật của mình thì đúng là như thế. Nếu hắn có sủng vật thì đối với chúng ta đó cũng là một lực chiến rất quan trọng!"
“Nhưng chúng ta không tin tưởng hắn!” Người da đen lúc này mới nói, hắn rõ ràng đã trải qua một số chuyện kinh khủng, dẫn đến hắn có chút thần hồn nát thần tính.
"Tôi cũng không tin hắn ta, nhưng suy cho cùng, hắn ta cũng là con người như chúng ta. Ở cái nơi chết tiệt này, ít nhất con người cũng dễ tin tưởng hơn những con quái vật và Dị tộc nhân đó!"
"Catherine, ngươi nói đúng, nhưng chúng ta phải chất vấn hắn, nếu hắn có ý đồ gì thì cứ giết hắn rồi bắt sủng vật của hắn, nếu hắn đáng tin, chúng ta có thể kéo hắn nhập bọn!"
Mấy người nhỏ giọng thương lượng vài câu, sau đó một lần nữa đi tới, khi thấy Ngô Minh dĩ nhiên ở nơi đó không coi ai ra gì lại đi trêu chọc chó, mấy người đều sửng sốt.
“Sao lại như vậy, John sẽ không bao giờ đến gần người lạ?” Đám người Catherine rõ ràng là bối rối về hành vi của con chó.
Thật không may, chó không thể nói.
Sau một thời gian, bọn họ chỉ có thể tự thuyết phục rằng người đàn ông này giỏi giao tiếp với động vật, họ có thể sống ở đây lâu như vậy là nhờ con chó John, con chó này đã là đồng bạn của họ, vì John đã tán đồng người lạ này, ít nhất là cho thấy đối phương không có ác ý.
"Ngươi là ai? Ngươi từ đâu đến? Hãy cho chúng ta biết về lai lịch và hoàn cảnh của ngươi. Nếu chúng ta thấy ngươi là người đáng tin cậy, chúng ta có thể bảo vệ ngươi!" Catherine hỏi Ngô Minh, trong khi ba người còn lại đứng sang một bên cảnh giác nhìn chằm chằm vào Ngô Minh.
Nghe được câu này, Ngô Minh rất muốn cười.
Vừa rồi anh ta quan sát bốn người, cũng chỉ là thực lực nguyên khí cấp ba, hơn nữa nhìn dáng vẻ xem ra không có thẻ bài, với thực lực như vậy, lại còn dám nói sẽ bảo vệ mình sao?
Chỉ là sự tò mò của Ngô Minh về bốn người này còn nhiều hơn sự tò mò của bọn họ về mình. Trước mắt ngược lại không ngại xem bọn họ muốn làm gì, hơn nữa mặc kệ bốn người này là làm sao tới được Thế giới dưới lòng đất, khẳng định so với mình sớm hơn, chí ít đối với mê cung này, bọn họ khẳng định quen thuộc hơn so với mình.
Cho nên Ngô Minh suy nghĩ một chút, nói: “Ta tên là Ngô Minh, thành thật mà nói, bản thân ta không biết làm thế nào mà đến được đây, ta đã gặp một cánh cửa dưới lòng đất, sau đó liền đần độn u mê đến nơi này. Vừa nãy ta đi được vài phút thì gặp phải xác chết, và các ngươi đã biết chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi. "
Đám người Catherine rõ ràng đang đánh giá xem lời nói của Ngô Minh đáng tin đến mức nào, nhưng Ngô Minh thực sự không cần phải gạt bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không cho rằng Ngô Minh lừa gạt bọn họ. Chỉ cần là Nhân loại, chỉ cần muốn sống sót thì bọn họ ở đây phải giúp đỡ lẫn nhau, bởi vì một thân một mình thì bọn họ không thể tồn tại được.
Đây là kinh nghiệm được đám người Catherine đúc kết ra.
"Được rồi, chúng ta tạm thời tin tưởng ngươi, nói như vậy, ngươi cũng không biết nơi này là địa phương nào?" Catherine hỏi.
Ngô Minh gật đầu, anh ta thật sự không biết, anh ta chỉ biết về Thế giới dưới lòng đất, về phần mê cung này thì hoàn toàn không biết gì cả.
"Nơi này là một ngục giam, ngươi cũng không may mắn như chúng ta, cũng bị tống vào ngục giam này. Chúng ta hiện tại xem như tù nhân, hoặc là nói, chúng ta chỉ là tù nhân bị dùng làm thức ăn.” Một người da trắng nói, nói đến đây lại nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Có thể là bởi vì bọn họ cho rằng Ngô Minh thật sự không có gì uy hiếp, cho nên những người này mới bắt đầu nói chuyện với Ngô Minh.
"Tiểu tử, ngươi là người châu Á sao? Đương nhiên, ta không có ý tứ gì khác, ở đây, chúng ta đều là con người, muốn sống sót, ngươi chỉ có thể ở cùng chúng ta, nếu không thì chỉ có một con đường chết, Catherine nói ngươi có sủng vật, lấy nó ra nhìn một chút!” Người da đen lúc này nói.
Trên thực tế, hai Khô Lâu chiến binh của Ngô Minh đã chết, Ngô Minh vẫn chưa thu hồi con thứ hai về, nhưng hiện tại, Ngô Minh cũng không có ý định triển lộ ra thực lực của mình, bởi vì cho dù như thế cũng chưa chắc có thể rời khỏi đây, ngược lại sẽ khiến cho ba người sợ sệt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận