Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 309: Đỗ Uy khốn khổ

Có thể thấy đối phương có tình cảm sâu đậm với Lam Long sắp chết, chỉ có đối phương mới có thể hiểu được loại cảm giác này, có lẽ trong suy nghĩ của anh ta, Lam Long không chỉ là sinh vật, là phi hành tọa kỵ, mà còn là đồng đội chiến đấu, chiến hữu và thậm chí là một người bạn.
Ngô Minh đã từng chứng kiến ​​tình cảnh này, có người có cảm tình với sủng vật, khi sủng vật chết đi sẽ rất đau lòng. Nhưng ở thời đại tự thân khó bảo toàn này, phần lớn mọi người sẽ không có quá nhiều cảm tình với sủng vậy của mình, đã chết liền chết, chết thì thay.
Hầu hết mọi người không hiểu loại hành vi này, nhưng Ngô Minh hiểu và thậm chí có thể đồng cảm với nó.
Bởi vì ở kiếp trước, Ngô Minh cũng từng có một kinh nghiệm tương tự. Vào thời điểm đó, Ngô Minh rất yếu và chỉ có thể sống cùng Lưu Bân trong khu ổ chuột của Thành phố Sư Tử trong một thời gian dài. Ngay cả những sủng vật cũng là điều xa xỉ đối với họ, chỉ có thể tự thân chiến đấu với con mồi nơi hoang dã.
Điểm này giống với Quan Tây và Xuyên tử trước đây, họ cũng không có sủng vật. Để tồn tại, họ thậm chí còn liều mạng đến phế tích Kinh Đô cũ bị chiếm đóng để nhặt rác.
Tuy nhiên, theo thời gian, những Thức Tỉnh giả yếu ớt cũng sẽ có một số tiền tiết kiệm. Tự nhiên, Ngô Minh và Lưu Bân cũng mua được sủng vật.
Đối với những Thức Tỉnh giả ở tầng chót, sẽ dễ dàng thiết lập tình cảm với sủng vật hơn. Ngô Minh nhớ rõ ràng sủng vật đầu tiên của mình là một con Chó săn đầu trắng, một biến thể của thú săn Chó cấp một, con Chó săn đầu trắng này đã sống với Ngô Minh ở Thành phố Sư tử trong ba tháng và cùng nhau đi săn, hầu hết thời gian anh ta đã không hóa thẻ nó. Khi đó, chú Chó săn đầu trắng là người bạn đồng hành, đồng đội và người bạn không thể thiếu.
Tuy nhiên, trong một lần đi kiếm mồi, Ngô Minh và những người khác đã gặp phải một sinh vật mạnh đến không ngờ. Lần đó có thể nói là vô cùng nguy hiểm, nếu không phải con Chó đầu trắng liều mạng chống trả kẻ thù thì Ngô Minh cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy mà con Chó đầu trắng bị thương nặng và chết đi. Khi đó, Ngô Minh cảm thấy thứ mình mất đi không phải là sủng vật như công cụ tri thức, mà là người đồng đội, người chiến hữu đã chiến đấu và chung sống với mình suốt 3 tháng trời.
Bởi vì sự việc này, Ngô Minh đã trầm mặc một thời gian dài, nghĩ đến vẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, rất đồng cảm với người thanh niên đang ôm con Lam Long đang hấp hối lúc này, cảm thấy giống như tình cảnh của mình lúc trước.
Ngô Minh đã nhìn thấy vết thương của con Lam Long, không có khả năng chữa trị, cổ bị xuyên thủng, một số cơ quan trọng yếu bị tổn thương. Ngay cả khi sử dụng thẻ 'Trị liệu' cấp ba, đổ một lượng lớn huyết thanh cho nó uống, ngay cả loại chứa đựng nguyên khí vô cùng mãnh liệt nước suối kỳ lạ cũng không có tác dụng. Đó cũng là bởi vì sức sống của sinh vật hệ rồng cực kỳ ngoan cường, bằng không đổi lại sinh vật cấp ba khác thì chúng đã chết rồi.
Lúc này người thanh niên đang ôm con Lam Long như thể đang ôm một người thân sắp ra đi, hiển nhiên anh ta cũng biết con Lam Long sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng khi người bạn đã là đồng đội này của anh ta sắp ra đi, anh ta chọn cách lặng lẽ đưa tiễn nó.
Ngô Minh đẩy cửa xe bước xuống, suy nghĩ xong liền lấy ra thẻ 'Trị liệu' cấp ba đưa qua.
Người này có thể quan tâm đến sủng vật của mình như vậy, Ngô Minh cũng đã động lòng trắc ẩn, sự tình này cũng gợi lên trí nhớ của Ngô Minh về con Chó đầu trắng, cho nên mới phá lệ chút sự tình này.
Mắt người thanh niên sáng lên khi nhìn thấy thẻ bài mà Ngô Minh đưa, hiển nhiên anh ta cũng rất am hiểu và nhận ra ngay đó là thẻ bài 'Trị liệu' cấp ba cực kỳ quý hiếm.
Mặc dù vết thương của Lam Long gần như không thể chữa lành nhưng vẫn có một tia hy vọng và anh vẫn muốn thử, đối với anh, Lam Long thực sự giống như một người bạn đồng hành.
Người thanh niên mỉm cười cảm ơn với Ngô Minh, sau đó sử dụng thẻ 'Trị liệu' cấp 3. Ngay lập tức, từng tia sáng màu xanh lục tượng trưng cho sự sống xuyên vào cơ thể Lam Long để chữa lành vết thương cho Lam Long.
Nói là vậy, nhưng vẫn còn chút ít tác dụng, ít nhất vết thương của cự long cũng dần bình phục, máu chảy ít hơn. Nhưng Ngô Minh vẫn lắc đầu, sinh mệnh lực của cự long vẫn đang trôi đi, nó đã không thể có hy vọng sống sót. Rốt cuộc, Lam Long là một sinh vật thuộc hệ rồng không giống như con người, thẻ 'Trị liệu' có thể không quá hiệu quả đối với nó.
Đây là tất cả những gì Ngô Minh có thể làm được, dù sao có cho nó uống Huyết thanh và nước suối kỳ lạ thì chắc chắn cũng vô dụng, Ngô Minh có thể chắc chắn về điều này. Ngoài ra, tuy rằng Ngô Minh thông cảm cho người thanh niên này, nhưng anh sẽ không lấy ra Huyết thanh và nước suối kỳ lạ quý giá hơn, thứ này chính là vật chí bảo đối với người khác, nên có tâm phòng bị người khác, điểm này Ngô Minh vẫn phải cẩn thận.
Ngô Minh lúc này bên tai vừa động, anh ta nhìn lại thì thấy có ba người cưỡi Ưng thú khổng lồ đang nhanh chóng hạ xuống. Bọn họ mỗi người trong tay đều cầm một thanh trường thương dài đến 3 mét, thập phần bén nhọn, nhìn qua là vũ khí làm bằng kim loại đặc biệt nào đó, độ cứng tuyệt đối rất cao.
Ngô Minh nhìn binh khí trong tay bọn họ xong lại nhìn vết thương trên thân của Lam Long thì lập tức hiểu ra, chính vũ khí này đã gây ra sát thương chí mạng cho Lam Long.
Sau khi ba kỵ sĩ Cự Ưng hạ xuống, bọn họ quát vào mặt người thanh niên: "Đỗ Uy, ngươi vậy mà không trốn trở về thành phố sao? Vừa lúc, thời gian trước ngươi đã đối nghịch lại Vương gia của chúng ta ở khắp mọi nơi, vừa rồi lại tranh đoạt thẻ với chúng ta. Vốn tưởng rằng sau khi chúng ta đánh trọng thương toạ kỵ của ngươi, ngươi sẽ cụp đuôi chạy về Tân Đô Thành như một con chó, nhưng không ngờ ngươi lại trốn ở đây. Yên tâm, mặc dù nhà họ Đỗ của ngươi đã xuống dốc, nhưng nhà họ Vương của chúng ta sẽ không ra sức đánh chó rớt xuống nước, sẽ không giết ngươi, chỉ cần đưa hai tư cách khảo hạch của nhà họ Đỗ cho nhà họ Vương chúng ta liền thả ngươi đi!”
Ba người xưng là 'Vương gia' này cực kỳ kiêu ngạo, bất quá bọn họ cũng đích xác có kiêu ngạo tư cách. Không nói đến tất cả đều là nguyên khí cấp ba, hơn nữa trên người hộ giáp, vũ khí không cái nào mà không phải là hàng thượng đẳng, nhìn qua rực rỡ lung linh, phẩm chất phi phàm.
Hơn nữa, toạ kỵ phi hành mà họ cưỡi cũng là những con Ưng thú thống nhất, Ngô Minh biết đây cũng là những sinh vật cấp 3. Có thể có nhân lực và tài lúc để thuần hóa ba con Ưng thú cấp ba làm thú cưỡi chắc chắn không phải là người thường, ít nhất thế lực như Trần Kiến Long thì không cần nghĩ tới.
Hiển nhiên, cái gọi là nhà họ Vương phải là thế lực không nhỏ ở Tân Đô Thành.
Ngô Minh bây giờ đã biết tên người thanh niên đang yên lặng ôm cự long màu xanh lam, bất quá tình cảm của đối phương đối với sủng vật khiến Ngô Minh rất thích. Về phần ba người nhà họ Vương, dù nhìn thế nào cũng có chút không vừa mắt.
Đỗ Uy mặc kệ ba người, anh ta vẫn ôm con Lam Long, lúc này dù con Lam Long đã được thẻ bài chữa trị nhưng vẫn không ngăn được sự cạn kiệt sinh mệnh lực của nó, dù vậy nó nhìn thấy cả ba kỵ sĩ nhà Vương gia thì vẫn có động tác ra sức đứng dậy bảo vệ chủ.
Đỗ Uy nhẹ nhàng nói, chậm rãi vuốt ve cổ Lam Long.
Phải nói rằng ngay cả Ngô Minh cũng có chút khâm phục Đỗ Uy này, đối đầu với kẻ mạnh vẫn có thể duy trì được bình tĩnh như vậy, nếu không phải thần kinh thép, như vậy tất nhiên là có chỗ dựa vào.
Ngô Minh mặc dù rất khâm phục Đỗ Uy nhưng cũng không có ý định nhúng tay vào trận chiến này, cho nên cũng không nói lời nào. Ba kỵ sĩ Ưng thú nhà họ Vương cũng liếc mắt nhìn Ngô Minh, nhưng không đoán được lai lịch của người kia. Một người trong số họ lên tiếng nói: "Anh bạn, ngươi có phải là bằng hữu của Đỗ Uy này không?"
Khi hắn ta nói thì âm thầm vận sức chờ phát động, tựa hồ tùy thời đều có thể phát động công kích trí mạng. Không hề nghi ngờ, ba Thức Tỉnh giả Vương gia đều là cao thủ, bất quá đáng tiếc, ở trong mắt Ngô Minh xem ra, bọn họ ba người chỉ có thể xem như bình thường, sẽ không mất nhiều công sức để đối phó với chúng.
Nhưng Ngô Minh vẫn lắc đầu nói: "Không phải!"
Ngô Minh đã nói sự thật, anh ta và Đỗ Uy không hề biết nhau chứ đừng nói là bạn bè.
Ba người nhà họ Vương lập tức nói: "Nếu đã như vậy thì xin mời rời đi. Nhà họ Vương chúng ta làm việc thì những người không liên quan tốt nhất không nên trộn lẫn vào, nếu không lúc chết sẽ không biết chết như thế nào."
Ngô Minh không nói lời nào, cũng không để ý đến ba người này chút nào, tuy rằng sẽ không dễ dàng giúp đỡ nhưng Ngô Minh cũng không có ý định rời đi. Nguyên nhân rất đơn giản, ba người họ Vương vừa nói là bọn họ muốn nhà họ Đỗ bỏ ra hai danh ngạch khảo hạch.
Nếu ai đó nghe thấy điều này, có lẽ họ sẽ không biết nó có nghĩa là gì. Nhưng Ngô Minh thì khác, anh nghĩ ngay đến một tháng sau Huyền Phù Thánh Thành tiến hành khảo hạch.
Liệu khảo hạch mà họ nói có liên quan gì đến điều này không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận