Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 235: Hắc Ngục Thành

Nhìn lại, Ngô Minh biết đó là một cái bẫy, nếu di chuyển chậm hơn nửa nhịp nhất định sẽ bị sa lưới mất, lưới vây được làm bằng thép có độ dẻo dai rất tốt, một khi bị vây khốn sẽ cực kỳ khó thoát ra ngoài.
Sau đó, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện hơn mười Hắc bì thú nhân cầm trong tay vũ khí, bao gồm sủng vật của chúng cùng vây công Ngô Minh.
Những Hắc bì thú nhân này cũng là nô lệ của Hắc Ngục Thành. Ngô Minh bây giờ đã biết trong Hắc Ngục Thành không chỉ có nô lệ nhận loại mà còn có những nô lệ dị tộc, và Hắc bì thú nhân này là một trong số đó.
Chúng có kích thước lớn hơn, lực lượng và sức chiến đấu càng cường đại, mức độ nguy hiểm chắc chắn lớn hơn nhiều so với những thức tỉnh giả cùng cấp.
Lũ Hắc bì thú nhân này chưa đến mà một số thẻ phép đã phóng tới.
Hỏa cầu thuật, Đột kích địa thứ, Ngô Minh vội vàng thi triển Truy phong, nhưng thay vì bỏ chạy anh ta lại hướng tới những Hắc bì thú nhân này chém giết.
Mặc kệ thế nào, một mặt chạy trốn cũng không phải biện pháp tốt, Ngô Minh còn nghĩ cách làm suy yếu thực lực của Hắc Ngục Thành, đặc biệt là giết chết đám dị tộc này Ngô Minh sẽ không mềm lòng. Anh ta lật tay và lấy ra 'Liệt không nhận' mỏng như cánh ve sầu của Dạ Minh, mặc dù vũ khí này không mạnh bằng Hắc tinh đại kiếm nhưng nó linh mẫn sắc bén hơn.
Một đạo hàn quang lướt qua, Hắc bì thú nhân trước mặt Ngô Minh lập tức bị giết chết, cơ thể bị chia làm hai nữa, máu me đầm đìa, nội tạng văng khắp nơi.
Đối với lũ Hắc bì thú nhân này không có cách nào để giao tiếp, động thủ là phương pháp đơn giản nhất.
Ở phía bên kia, một Hắc bì thú nhân với khuôn mặt dữ tợn vẫy tay, mấy đầu Liệp báo nanh nhọn nhanh chóng đánh tới, nhưng đối với Ngô Minh thì những sủng vật này không cần phải lo lắng.
Một vài bóng đen vụt qua, và những sủng vật này được A mỗ và Răng hàm chăm sóc.
Ngô Minh vung tay, một ngọn phi đao bắn nhanh ra giết chết Hắc bì thú nhân đang dẫn đầu.
Không đến ba phút, chiến đấu đã kết thúc, lũ Hắc bì thú nhân tấn công Ngô Minh lần này đều bị giết sạch, Ngô Minh còn không kịp thu dọn chiến trường huống chi là thu thập chiến lợi phẩm, mà lập tức tẩu thoát.
Trong một khoảng thời gian ngắn, năm sáu Hắc sử cưỡi ngựa chiến xông tới.
“Lại để cho con kiến ​​đó chạy thoát, gia hỏa đáng chết, mấy ngày nay hắn đã giết chết hàng trăm nô lệ của chúng ta!” Hắc sử dẫn đầu nghiến răng căm hận, nhưng bắt không được đối phương cũng chỉ là phí công.
“Không sao, dựa theo tình huống hiện tại, hai ngày nữa hắn sẽ không có cách nào chạy thoát. Đến lúc đó phải lột da róc xương hắn mới có thể giải được mối hận trong lòng chúng ta.”
Lúc này, một đạo lưu quang nguyên khí nhanh chóng bắn tới, Hắc sử dẫn đầu nhìn thoáng qua lập tức giơ tay bắt lấy.
Trong tay hắn ta là một thẻ 'Liên lạc'.
Khi kích hoạt, Hắc sử nuốt nước bọt, có vẻ khá sợ hãi.
Giọng nói của Hắc sử khàn khàn, hiển nhiên là rất sợ số 1.
Nghe đến cái tên số 1, tất cả Hắc sử đều vô cùng khẩn trương, hiển nhiên, ngay cả Hắc sử cực kỳ cường đại trong Nguyệt lâm không ai dám khiêu khích, cũng phải có người sợ hãi.
Và người này là số 1 được xếp hạng đệ nhất trong số các Hắc sử.
Nói xong, vài Hắc sử lấy ra một vài thẻ 'Liên lạc' để kích hoạt, phái Hắc Bì thú nhân tới thêm.
Sau thời gian nửa ngày, tình hình của Ngô Minh còn tệ hơn, bán kính khu vực có thể di chuyển đã không đến mấy km, nếu cứ tiếp tục như thế này, nhất định sẽ bị hàng trăm kẻ địch vây công.
Đến lúc đó, đừng nói là một con Cốt long cấp bốn, thậm chí hai con cũng không đủ.
Ngô Minh biết rõ, mình phải nghĩ biện pháp phá vây.
Bởi vì mấy ngày đào vong, Ngô Minh đã mất đi phương hướng, hơn nữa cây cối trong rừng rậm đều cao lớn giống nhau, cho nên bây giờ Ngô Minh cũng không biết mình đang ở đâu.
Vốn dĩ Ngô Minh mong Chúc chỉ đường nhưng không ngờ gia hỏa này lại ở Đông cốc suốt, đối với này Nguyệt lâm còn không bằng quen thuộc mình, hiển nhiên là trông cậy vào được.
Ngô Minh tiếp tục chạy thêm vài km, nhìn thấy một cánh đồng rộng mở phía trước nhưng đã có hàng trăm Hắc bì thú nhân đang tập trung ở đó.
Trong số đó có hai gã Hắc sử.
Ngô Minh thấy vậy, hai mắt sáng lên, thầm nói mình đánh bậy đánh bạ lại tới điểm bao vây của đối phương, chỉ cần có thể đột phá nơi này tương đương với việc xé nát vòng vây của đối phương, trong thời gian ngắn đối phương không có khả năng lại tìm được mình.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh trong lòng hung ác, lập tức gia tốc.
Ngay sau đó, hai gã Hắc sử và hàng trăm Hắc bì thú nhân phát hiện ra Ngô Minh, một gã Hắc sử lập tức lấy ra một thẻ để kích hoạt.
Bá một tiếng, tấm thẻ biến thành một đạo lưu quang bay đi.
Ngô Minh không do dự nữa, lập tức lấy thẻ 'Cốt long' ra để kích hoạt, đồng thời cũng triệu hồi Sâm lâm nhuyễn trùng, lần này Ngô Minh đã đạt tới cực hạn sủng vật mà anh ta có thể triệu hồi, nếu không thể đột phá vong vây này, như vậy kế tiếp xui xẻo chính là mình.
Ngay khi con Cốt long cấp 4 xuất hiện, nó lập tức lao về phía trước, hơn chục Hắc bì thú nhân lao lên lập tức bị Cốt long đánh cho tan tác. Mặc dù những Hắc bì thú nhân này đã đạt tới nguyên khí cấp 3 nhưng bọn họ hoàn toàn không thể đối mặt với con Cốt long cấp 4, thậm chí không có khả năng ngăn cản trong chốc lát.
Xương của lũ Hắc bì thú nhân bị đánh bay đã vỡ vụn trong không trung, thậm chí thậm chí bị đâm toái, tuôn ra từng mảnh huyết vụ.
Cốt long có rất nhiều gai xương sắc nhọn, cùng với kích thước và tốc độ, có thể nói ai đụng phải cũng gặp xui xẻo.
Ngô Minh theo sát phía sau con Cốt long, phút chốc lao thẳng vào đội hình địch nhân.
“Ngăn hắn lại, không được để hắn chạy thoát!”
Một Hắc sử hét lớn, sau đó lấy ra ba thẻ bài để kích hoạt, đồng thời triệu hồi ba sủng vật có nguyên khí cấp ba, ba con Hắc viên khổng lồ, cố gắng ngăn cản con Cốt long công kích.
Chỉ là nguyên khí cấp ba kém hơn nhiều so với nguyên khí cấp 4. Con Cốt long giết một con Hắc viên chỉ bằng một nhát cắn, hai con còn lại bị con Cốt long tông thẳng ngã về phía sau.
Cốt long cường đại lúc này mới bộc lộ hết, dù Ngô Minh không thể dựa vào Cốt long để giết hết kẻ địch, nhưng nếu anh ta muốn chạy trốn thì không ai có thể ngăn cản được.
Những Hắc bì thú nhân ở phía sau liên tục tấn công bằng cung tiễn và ném lao cũng không thể đánh bại con Cốt long, nhưng lại đem đầu mâu hướng vào Ngô Minh. Chỉ có điều Ngô Minh cũng không kém, bất cứ ai dám ngăn cản đều bị anh ta dùng Hắc Tinh đại kiếm đánh chết, không có ngoại lệ, và A mỗ tiếp tục ban phước cho Ngô Minh 'Thạch bì hộ thể'.
Lúc này hai Hắc sử cũng xông lên, Ngô Minh nhìn thấy thời cơ lập tức lấy ra một ít thẻ bài 'Sương mù độc' cấp ba để kích hoạt, ngay sau đó cả khu vực mấy chục mét xung quanh đều bị sương mù độc bao trùm.
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm truyền đến, một gã Hắc sử vô tình hít phải độc tố, sau đó hắn bị Cốt long hung hăng đập xuống đất, cho dù là đối phương mặc giáp trụ cường đại nhất cũng bị trọng thương, Ngô Minh nhân cơ hội này vung lên Hắc tinh đại kiếm trong tay thi triển ra Bán nguyệt kiếm khí giết chết đối thủ ngay lập tức.
Mặc dù đã giết chết một Hắc sử, nhưng Ngô Minh không hề nấn ná, cũng không lấy đi Tạp giới và trang bị của Hắc sử này mà là rất nhanh đột phá vòng vây.
Đúng lúc này, một Hắc sử khác nhân cơ hội xông lên dùng kiếm chém về phía Ngô Minh.
Ngô Minh đã sớm hiểu rõ, một tay cầm chuôi Hắc Tinh đại kiếm vận chuyển Hỏa nguyên chém về phía sau một vòng, một tiếng nổ lớn vang lên, hai đạo kiếm quang màu đen va vào nhau kịch liệt.
Năng lượng hỏa diễm trên đại kiếm va chạm vào nhau. Những tia lửa bùng lên bắn loạn khắp nơi, một số cây cối hoa lá lập tức bị thiêu rụi thành tro. Ngô Minh chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, Hắc tinh đại kiếm trong tay suýt chút nữa rời tay, lồng ngực như bị tảng đá đè lên, lập tức biết bị lực đạo phản chấn bị thương, nhưng Hắc sử phía sau cũng không chịu nổi, tuy nhiên tình huống nếu so với Ngô Minh thì tốt hơn rất nhiều nhưng hắn cũng không dám đuổi theo nữa.
Rõ ràng, thực lực của Ngô Minh đã vượt quá dự đoán của hắn.
“Nhân loại này thật là lợi hại, hắn chỉ là nguyên khí cấp ba làm sao có thể có lực lượng ngang nhau với ta, nguyên khí cấp bốn? Hơn nữa còn sử dụng Hỏa diễm kiếm kỹ. Chẳng lẽ hắn cũng lĩnh ngộ Hỏa nguyên? Ta đã lĩnh ngộ Hỏa nguyên một tầng mà đối phương có thể dùng nguyên khí cấp ba ngạnh kháng một kiếm này của ta, ít nhất lĩnh ngộ được tầng thứ haii, thậm chí là tầng ba, cái này có thể phiền toái! "
Hắc sứ này âm thầm nói nhưng hắn rõ ràng đánh giá thấp Ngô Minh, anh ta không phải vừa mới lĩnh ngộ tầng hai, mà là trực tiếp lĩnh ngộ tầng năm, nhưng Hắc sử cũng không dám nghĩ tới, dù sao là Hắc sử số 1 cường đại nhất Hắc Ngục Thành chỉ lĩnh ngộ được Hỏa nguyên tầng thứ tư mà thôi.
Lúc này, Ngô Minh đã đi theo con Cốt long chạy ra khỏi vòng vây lao vào một khu rừng rậm. Ngô Minh không dám trì hoãn, đối phương đã thả thẻ 'Liên lạc' rồi, với hành động của đám Hắc sử kia chỉ cần vài phút là có thể đuổi tới, nếu mình chạy chậm bị một số lượng lớn Hắc sử đuổi kịp phía sau thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Con Cốt long cho dù cường đại cỡ nào cũng chỉ có một, Ngô Minh vừa mới cứng rắn đấu kiếm với Hắc sử cũng đã bị thương rồi, hiển nhiên nếu như dựa vào thực lực bản thân một chọi một cùng Hắc sử chém giết thì Ngô Minh còn thiếu một ít hỏa hầu.
Nguyên khí cấp bậc cũng là một mấu chốt để hạn chế Ngô Minh.
Ngô Minh chạy như điên hơn mười phút mới dừng lại, rốt cuộc nhịn không được phun ra một búng máu. Nhưng sau khi phun ra cảm giác tốt hơn rất nhiều, Ngô Minh thầm nghĩ lợi hại, thực lực giữa các Hắc sử khác nhau rất lớn.
Sau khi lấy ra một vài thẻ 'Trị liệu' cấp hai và sử dụng cho bản thân, Ngô Minh đã cảm thấy dễ chịu hơn. Tiếp theo, Ngô Minh thu Cốt long và Sâm lâm nhuyễn trùng vào trong thẻ, tiếp tục chạy trốn theo một hướng khác.
Một giờ nữa trôi qua, nhưng Ngô Minh không ngờ lại phát hiện ra trước mặt mình có một ngọn núi.
Đúng vậy, đó là một ngọn núi, hoặc là nói một ngọn núi nhỏ, xung quanh núi được xây dựng một thành phố, quy mô gần như tương đương với Dạ Thành và Nguyệt Thành, toàn thành đều là màu đen lộ ra một phong cách âm u, ở ngoài thành, từng đợt từng đợt Hắc bì thú nhân xông ra ngoài.
Ngô Minh trong lòng hơi động, thầm nghĩ đây hẳn chính là Hắc Ngục Thành?
Hiện tại anh ta đang bị đuổi giết, có thể nói là không có cách nào chạy thoát, thủ phạm chính là Hắc Ngục Thành này, Ngô Minh nhìn số lượng Hắc bì thú nhân chạy ra khỏi Hắc Ngục Thành ít nhất300, trong đó nguyên khí cấp 3 có 40 - 50, còn lại là nguyên khí cấp 2 và nguyên khí cấp 1. Ngô Minh và con Cốt long chắc chắn không phải đối thủ của con số này. Lập tức Ngô Minh liền tính toán rời đi.
Nhưng mà Ngô Minh vừa đi được vài bước đã quay lại, thầm hỏi tại sao không lẻn vào Hắc Ngục Thành, không phải có câu nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận