Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 589: Khuếch trương (2)

Khi thảm họa bắt đầu, loài người vẫn rất đoàn kết với nhau, trong khi những người trốn ra ngoài núi lái xe ô tô vẫn chưa tỉnh hồn thì những người trong núi giúp họ chống lại quái vật và cùng nhau tồn tại.
Nhưng sau khi những Thức Tỉnh giả xuất hiện và tình hình ổn định, con người bắt đầu bộc lộ mặt tối của mình.
Vì tài nguyên sinh tồn, vì quyền chủ đạo căn cứ làng núi, một số người đã bắt đầu ám đấu, và cuộc chiến bí mật sớm leo thang thành một cuộc chiến đẫm máu.
Những con người hợp nhất ban đầu cuối cùng đã chia thành ba căn cứ nhỏ trong khu vực miền núi này vì những ham muốn ích kỷ của riêng họ, mỗi nơi cách nhau không quá mười km. Ngoại trừ phòng bị các loại quái vật nguyên khí lúc nào cũng có thể xuất hiện bên ngoài, ba căn cứ còn phải đề phòng lẫn nhau.
Căn cứ đông nhất có tên là căn cứ Bằng thôn được xây dựng giữa hai dãy núi, dân số ngày nay đã vượt quá 10.000 người. Người đứng đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, họ của hắn ta là Hình, nhưng không ai biết tên hắn ta, nghe nói hắn ta đã là Thức Tỉnh giả cấp 3, vô cùng lợi hại, những chiến sĩ Thức Tỉnh giả thủ hạ có hơn 300 người, có thể trở thành thủ lĩnh của căn cứ lớn nhất trong ba căn cứ nhỏ.
Địa thế xung quanh Bằng thôn hiểm trở, dễ phòng thủ, khó tấn công, có những cánh đồng hoa màu rộng lớn, chưa ai tính toán kỹ càng nhưng rộng chừng 10 ha. Khi thảm hoạ xảy ra thì lương thực ở trong ruộng không bị hư hại, hơn nữa nguyên khí ảnh hưởng nên thực vật biến dị, và lương thực chúng tạo ra đã tăng lên gấp nhiều lần.
Vì vậy, người dân Bằng thôn không bao giờ lo lắng về lương thực, lương thực sau khi đột biến nguyên khí có thể thu hoạch một năm hai lần, chỉ riêng lương thực thu hoạch cũng đủ nuôi sống 30.000 đến 40.000 người trong một năm.
Đương nhiên, canh giữ một nơi trân quý như vậy nhất định sẽ bị người khác nhòm ngó, chẳng hạn như người của hai căn cứ kia. Chỉ có điều Hình lão đại rất có thủ đoạn, mặt khác người của hai căn cứ kia căn bản không có cách công chiếm Bằng thôn, cho nên một mực hao tổn cho tới bây giờ.
Hai căn cứ còn lại, một là trên đỉnh núi được gọi là căn cứ Cổ thôn, với dân số 4.000 người sống dựa vào săn bắn để kiếm sống. Và căn cứ cuối cùng là dưới chân núi, nơi đây vốn là một quận lỵ cũng là đường duy nhất để vào ngọn núi này, mặc dù có thể phải đối mặt với nhiều quái vật hơn nhưng điều kiện sống tốt hơn. Căn cứ cuối cùng được gọi là căn cứ Kỳ huyện, họ đều là người đến từ bên ngoài, nhân số đã tiếp cận Bằng thôn, họ điều khiển một khu mỏ gần quận lỵ, dựa vào việc ngăn chặn quái vật và đổi lương thực với người dân Bằng thôn bằng kim loại nguyên khí được khai thác từ khu mỏ.
Sau một thời gian dài, ba căn cứ nhỏ dần hình thành thế cân bằng, ngược lại là bình an vô sự.
Về sự tồn tại của quái vật khổng lồ Thành phố Sư tử, các thủ lĩnh ba thế lực đương nhiên cũng biết. Bọn họ không chỉ biết rõ mà còn thường đưa người đến Thành phố Sư tử để mua nhiều vật phẩm khác nhau, trong đó quan trọng nhất là vũ khí. Vũ khí Sư thành đã trải qua nhiều lần cải tiến và ưu hóa, bây giờ lực sát thương đối với sinh vật nguyên khí đã mạnh hơn nhiều so với vũ khí của thế giới cũ.
Đương nhiên, thứ mà căn cứ Kỳ huyện trao đổi là kim loại nguyên khí được khai thác trong mỏ.
Và lần này, căn cứ Kỳ huyện dưới chân núi một lần nữa cử người đến Thành phố Sư tử với một lượng lớn kim loại nguyên khí để đổi lấy vũ khí. Thủ lĩnh căn cứ Kỳ huyện đang ngồi trên đỉnh của một tòa nhà năm tầng, ăn thịt nướng và tận hưởng ánh nắng ban mai.
Hắn đang đợi người của mình trở về từ Thành phố Sư tử.
Bụi mù cuồn cuộn từ con đường đổ nát phía xa, rõ ràng đoàn xe của hắn đã chở đầy hàng trở lại. Chỉ đến khi thủ lĩnh căn cứ Kỳ huyện nhìn thấy Nhị đương gia của mình, hắn mới thấy sắc mặt người kia có chút khó coi.
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ giá vũ khí ở Thành phố Sư tử đã tăng cao, làm gì có vẻ mặt đưa đám như vậy?" Thủ lĩnh căn cứ Kỳ huyện từng là một người lính, hắn ta chạy trốn đến đây cùng những người đồng đội còn sống từ đại đội của mình và chiếm núi làm vua, thành lập căn cứ Kỳ huyện.
"Lượng ca, vũ khí không có vấn đề gì, chúng đều đã được đổi về, đủ để anh em chúng ta sử dụng trong một thời gian, nhưng lần này một quan chức từ Thành phố Sư tử đã triệu tập chúng ta và cử người đại diện tới..." Nhị đương gia cũng là một hán tứ đã ba mươi tuổi, làn da phơi ngăm đen, nhưng hiện tại lại có vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Người đại diện? Người đại diện nào?" Triệu Lượng sững sờ, hiển nhiên không biết Nhị đương gia là có ý gì.
Người sau còn muốn nói gì nữa, lúc này Triệu Lượng mới nhận ra có một người, một người xa lạ bước xuống xe của đội mình.
Người đàn ông này mới ngoài hai mươi, ăn mặc bảnh bao, vẻ ngoài bình thường nhưng khí chất kiêu ngạo và tự tin, điều quan trọng nhất là anh ta không có vũ khí trên người.
“Anh là Triệu Lượng, thủ lĩnh của căn cứ Kỳ huyện?” Người thanh niên bước tới rất công thức, đưa tay phải ra, có vẻ như là muốn bắt tay.
Không biết đã bao lâu rồi con người không còn thói quen bắt tay này. Mất đi thành thị, Nhân loại ở hẻo lánh nơi cùng các loại quái vật tranh đoạt tài nguyên sinh tồn, tựa hồ đã có chút quên văn minh truyền thừa xuống dưới này, đối với người thanh niên trước mặt này, Triệu Lượng không thể nhớ rõ lễ tiết bắt tay.
Kể từ khi thảm họa xảy ra, đám người Triệu Lượng đã thành thói quen nói chuyện lớn tiếng, một lời không hợp liền giết người. Lúc này Triệu Lượng chưởng quản căn cứ Kỳ huyện hơn 8.000 người, một lời định sinh tử, quyền lợi rất lớn. Nhưng giờ phút này đối mặt người trẻ tuổi này lại trong lúc bất tri bất giác thấp một đoạn, thậm chí để cho hắn có chút khiếp đảm khiến Triệu Lượng rất căm tức, hắn nghĩ không ra nguyên nhân chỉ có thể chịu đựng lửa giận thò tay cùng đối phương cầm một chút, sau đó nói: "Ta chính là Triệu Lượng, xin hỏi ngươi là..."
" Xin chào, Triệu tiên sinh, tôi là Vương Vĩ, điều phối viên số 153 thuộc Bộ Ngoại giao Tân Hoa quốc, hãy cứ gọi tôi là Tiểu Vương là tốt rồi! " Người trẻ tuổi tự giới thiệu, trong lời nói tràn đầy tự hào.
“Tân Hoa quốc?” Triệu Lượng sửng sốt, hắn liếc mắt nhìn Nhị đương gia, người này không phải do Sư Tử Thành phái tới sao? Lúc nào lại toát ra một cái Tân Hoa quốc?
Nhị đương gia vẻ mặt bất đắc dĩ, hiển nhiên hắn cũng không có biết tình huống rõ ràng. Khi hắn đến Thành phố Sư tử lần này đã bị người của Thành phố Sư tử trực tiếp tìm đến, sau đó nói có chuyện quan trọng cùng Đại đương gia nói chuyện, và đã phái một đại diện như vậy đến.
Nếu là thế lực khác, hai người hoàn toàn không thèm để ý, nhưng đây là người đại diện do thành phố Sư Tử phái tới, cho dù có được một trăm dũng khí cũng không dám đắc tội. Phải biết, căn cứ Kỳ huyện bọn hắn so sánh với Thành phố Sư tử khổng lồ, thậm chí không bằng bọ chét trên thân voi, người ta nếu như nguyện ý, có thể dễ dàng bóp chết mình.
Tuy nhiên, hai người chưa từng nghe nói về thế lực Tân Hoa quốc.
Chỉ sau lời giải thích của Vương Vĩ, Triệu Lượng và Nhị đương gia mới biết Tân Hoa quốc này thực chất là một quốc gia do lãnh đạo Ngô Thành, Sư Thành, Ngân Nguyệt Thành cùng căn cứ Vinh trấn thành lập, nói cách khác, đây là đang lập quốc.
Tuy chưa chính thức lập quốc nhưng danh tự đã trở nên phổ biến, Triệu Lượng cùng Nhị đương gia nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, thoạt nhìn còn tưởng rằng mình nghe lầm. Tại tận thế kinh khủng này, tại Tân thế giới nguy cơ tứ phía này, vẫn còn có người muốn lập quốc?
Nhưng ngay cả khi như vậy, thì nó cũng chẳng liên quan gì đến căn cứ Kỳ huyện bọn hắn chứ?
Triệu Lượng không thể tìm ra lý do, vì vậy hắn ta nhìn về phía Vương Vĩ và đưa ra ánh mắt dò hỏi.
Việc Vương Vĩ có thể trở thành điều phối viên đương nhiên có năng lực của anh ta, anh ta đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của Triệu Lượng, vì vậy lúc này anh ta lấy trong túi ra một xấp tài liệu rồi đưa tới.
"Tân Hoa quốc cần khuếch trương.căn cứ Kỳ huyện của các ngươi, bao gồm hai căn cứ Nhân loại khác trong vùng núi rộng hàng nghìn ha xung quanh phải được sáp nhập vô điều kiện vào lãnh thổ Tân Hoa quốc. Đây là tài liệu bổ nhiệm, nếu như các ngươi đồng ý thì sẽ được bổ nhiệm chỉ huy cao nhất ở đây, đương nhiên phải nghe mệnh lệnh Tân Hoa Quốc, đồng thời thi hành pháp luật do Tân Hoa Quốc chỉ định, hơn nữa chúng ta sẽ phái người cùng các ngươi quản lý căn cứ. " Vương Vĩ cười chuyên nghiệp, chậm rãi, nhưng từng chữ nói rõ ràng, không hề có để ý Triệu lượng và Nhị đương gia kia nhanh chóng sung huyết sắc mặt.
Sau khi nói xong, Vương Vĩ liếc nhìn hai người họ và ra hiệu cho họ đáp lại.
Trong nháy mắt, Nhị đương gia đã đập nát một chiếc bàn gỗ bên cạnh, hắn ta là Thức Tỉnh giả cấp ba với lực lượng rất lớn, lập tức rút khẩu súng lục đeo quanh thắt lưng ra chĩa vào Vương Vĩ.
Người sau không có bất kỳ vẻ khiếp đảm, vẫn có biểu hiện tuỳ ý.
Triệu Lượng cũng vô cùng tức giận, Tân Hoa quốc rõ ràng là tới cường chiếm căn cứ của hắn. Triệu Lượng đương nhiên không đồng ý loại chuyện này, hắn là thổ hoàng đế ở đây, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng nếu như bị nhập vào Tân Hoa quốc gì kia, hiển nhiên ngày tháng tốt đẹp của hắn cũng kết thúc. Tuy rằng hắn vẫn có thể có một vị trí bán chính thức, làm sao có thể thống khoái so với hiện tại?
Ngay lập tức, Triệu Lượng rút một con dao găm từ thắt lưng của hắn ra, thần sắc dữ tợn nói: “Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?”
Vương Vĩ dường như không quan tâm đến lời đe dọa của đối phương, và một tia khinh thường và đùa bỡn xuất hiện trong ánh mắt Vương Vĩ, như là khinh thường cùng thương hại hai người trước mặt.
"Nếu các người không đồng ý, chúng ta sẽ dùng vũ lực. Khi đó, những kẻ có quyền lực ở khu vực căn cứ sẽ bị kết án tử hình và thống nhất hành hình. Nếu gàn bướng hồ đồ, xử tử ngay tại chỗ!" Vương Vĩ từng chữ từng câu nói.
"Các ngươi dám? Tin hay không, bây giờ huynh đệ chúng ta sẽ mổ bụng ngươi?" Tuy Nhị đương gia sợ hãi thế lực Sư Thành, nhưng hiện tại liên quan đến lợi ích sống còn của bọn họ, tự nhiên sẽ liều mạng, hắn tin tưởng chỉ cần sự tình làm người chẳng biết quỷ chẳng hay, giết thì giết, ai còn có thể biết là hắn đã hạ thủ.
“Lão Nhị, đừng xúc động !” Triệu Lượng có thể trở thành thủ lĩnh căn cứ, tự nhiên hắn không phải loại mãng phu liều lĩnh, nếu không hắn sẽ không thể trở thành thủ lĩnh.
Sau đó hắn ta nhìn Vương Vĩ với vẻ mặt bình tĩnh, trong nội tâm toát ra một cỗ điềm xấu, đối phương đã dám làm chuyện này, vậy khẳng định là đã chuẩn bị kỹ càng. Thành thật mà nói, mặc dù căn cứ Kỳ huyện có hơn 8.000 người nhưng không thể so sánh được với Sư Thành, và hắn cũng đã nghe nói về Ngô Thành, nghe nói còn cường đại hơn Sư Thành, Triệu Lượng không sẵn sàng trở thành địch nhân của một thế lực khổng lồ như vậy.
"Vương tiên sinh, chuyện này có ý nghĩa quan trọng, chúng ta sẽ bàn bạc. Không bằng ngươi về trước đi, chờ chúng ta thương lượng một chút có kết quả rồi nói sau. Đương nhiên, ta cũng sẽ không để Vương tiên sinh ngươi đi một chuyến tay không! " Triệu Lượng khéo léo lấy ra một xấp Thẻ nguyên khí và một chai rượu cao cấp của thế giới cũ mà anh ta có được từ đống đổ nát của Kỳ huyện. Hắn ta đã hối lộ những thứ này cho một số quản lý viên cấp thấp ở Sư Thành không chỉ một lần, có thể nói lần nào cũng đúng.
Chỉ là lần này, Triệu Lượng hiển nhiên đã tính toán sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận