Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 147: Giáp mặt giết người

Câu nói của Sơn Hồng như thả một quả bom tấn trong lòng mọi người.
Tước vị!
Mọi người có mặt đều đã nghe nói về việc thực hiện hệ thống cấp bậc ở Thành phố Sư tử, nhưng làm sao họ có thể tưởng tượng được Ngô Minh là những người đầu tiên có được tước vị như vậy.
Duẩn Vân Phi và những người khác có thể không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hoa Cường thân là Cảnh vệ đội lại biết rất rõ những người có tước vị đều có đặc quyền ở Thành phố Sư tử. Trước đây, chỉ có những người trong Uỷ ban quản lý, hoặc là thực lực đặc biệt cường hãn đồng thời đối Sư Thành có cống hiến trọng đại thì thức tỉnh giả mới có khả năng đạt được, như vậy Ngô Minh chính là người sau?
Nghĩ đến điều này, Hoa Cường hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu là người có chức tước, thì dù có giết người trong Sư Tử Thành cũng không cần lo lắng bất cứ trách nhiệm gì, chưa kể là không có đủ chứng cứ chứng minh Ngô Minh giết người.
Và Ngô Minh này dường như có mối quan hệ tốt với Đội trưởng Sơn Hồng, điều này được thể hiện rõ qua việc Sơn Hồng, người thường ít khi cười nói lại có thể nói những lời khách khí như vậy.
Hứa Cường lúc này khá hối hận, nhưng đáng tiếc trên đời này không bán thuốc hối hận.
Ngô Minh lúc này mới gật đầu với Sơn Hồng, sau đó nói với Hoa Cường: "Đội trưởng Hoa, ngươi nói nếu không có chứng cứ cũng sẽ bắt bất cứ người nào ngươi muốn? Còn nói là giết ta hôm nay?
Đối với Hoa Cường này, Ngô Minh không có ý định khách khí.
Hoa Cường nghe vậy lập tức thầm nói không tốt, đối phương đang có ý định báo thù ngay lập tức, nhưng không dám ngạo mạn nữa mà gượng cười nói: “Hiểu lầm, Ngô tiên sinh, đây hoàn toàn là hiểu lầm, ta... ta..."
Hắn 'ta' rất lâu, nhưng không nghĩ ra lý do để giải thích, chuyện hắn làm có thể nói không chừa đường sống, hắn thậm chí không biết phải nói gì.
Ngô Minh cười lạnh, nhưng anh cũng lười nói nhảm nữa, anh không muốn suy nghĩ về việc phải xử lý với Hoa Cường như thế nào, dù sao đối phương vẫn là người của lực lượng Cảnh vệ nên Sơn Hồng đương nhiên phải xử lý, nhưng mẹ con Tiểu trùng bị Hoa Cường bắt phải được thả ra.
Vì vậy, Ngô Minh nói: “Đã là hiểu lầm, vậy có nên thả hai mẹ con vô tội mà đội trưởng Hoa bắt trước đó hay không?”
Hoa Cường vội vàng đáp lại, “Đúng, đúng, nhìn đầu óc của ta này, ta sẽ thả họ ngay lập tức. Thả bọn họ ra! "
Không cần hắn ta nói gì, một phó thủ bên người Sơn Hồng ở đằng kia đã nhanh chóng lấy máy liên lạc ra và gọi điện thoại, nhưng nghe một lúc sau, anh ta bước tới chỗ Sơn Hồng với vẻ mặt khó coi nói: "Đội trưởng Sơn, hai mẹ con bị tra tấn để lấy lời khai, người phụ nữ đã... chết, còn người con trai thì vẫn còn sống, nhưng cũng bị thương nặng... "
" Cái gì? "
Sắc mặt của Sơn Hồng thay đổi, mặc dù anh ta không biết mối quan hệ của hai người đối với Ngô Minh là gì. Nhưng nếu liên quan đến Ngô Minh mà bị bắt, nếu có chuyện gì xảy ra thì Ngô Minh sẽ không bỏ qua.
Sơn Hồng cũng biết tính tình của Ngô Minh qua vài ngày sống chung với nhau, đó là nếu người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, nếu người phạm ta, ta ắt phạm người.
Hoa Cường nghe thấy điều này, thầm nghĩ không tốt. Hắn biết cấp dưới của mình đối xử với tù nhân như vậy là không phù hợp, xảy ra chuyện này sự tình rất khó giải quyết. Chẳng qua hắn cũng tin tưởng đối phương không dám làm gì mình, rốt cuộc hắn ta cũng là thành viên của Cảnh vệ đội.
Lại xem Ngô Minh, sắc mặt trầm xuống, tuy rằng hai mẹ con không liên quan gì đến anh ta, nhưng cũng giống như tính cách của anh ta, đối phương bị nạn vì liên quan đến anh ta và Ngô Minh cũng khâm phục người phụ nữ trung niên một mình nuôi con, một tên cặn bã như Hoa Cường lại ra tay sát hại người vô tội.
Có lẽ đây không phải là lần đầu, nếu còn lưu giữ loại tai họa này thì có lẽ sẽ có nhiều người vô tội chịu thiệt. Đương nhiên, đây chỉ là một cái cớ của Ngô Minh, bởi vì lúc này sát khí của anh ta đã không thể khống chế được
"Đội trưởng, ta... "
Hoa Cường biết mình đã sai, còn muốn nói gì đó, nhưng Ngô Minh đã lao tới vung kiếm, một kích chém chết Hoa Cường.
Lần này, tất cả mọi người đều choáng váng
Bọn họ phản ứng đầu tiên là suy nghĩ, tốc độ người này quá nhanh, Hoa Cường phân đội trưởng được tăng cường nguyên khí, vậy mà không kịp phản ứng đã bị chặt đầu, tốc độ này đơn giản là không thể tin được.
Hơn nữa nói như thế nào thì Hoa Cường cũng là phân đội trưởng Cảnh vệ đội, nói giết liền giết, Cảnh vệ lúc này cũng có chút choáng ngợp, nhưng Sơn Hồng rất bình tĩnh nói: "Tất cả các ngươi đi ra ngoài trước, chờ ta bên ngoài!" "
Với tư cách là đội trưởng của Sơn Hồng, những Cảnh vệ thức tỉnh giả đó phải tuân theo mệnh lệnh và ngay lập tức rời khỏi biệt thự.
"Ngô huynh, ngươi lần này có chút kích động, Hoa Cường đáng chết, thế nhưng có thể ngồi trên ghế phân đội trưởng Cảnh vệ đội Thành phố Sư tử là có người ủng hộ hắn. Cũng may hiện tại ngươi đã có tước vị, hơn nữa cũng có lý do, vào lúc này người đứng sau Hoa Cường sẽ không nói gì, nói không chừng về sau có thể động tay động chân, bất quá ngươi yên tâm, nếu có người muốn đối phó với ngươi, Sơn Hồng ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không nhìn đến, bởi vì ta nợ ngươi một mạng.”
Sơn Hồng lúc này nói, hiển nhiên lời nói của anh ấy xuất phát từ thành ý, Ngô Minh tự nhiên có thể nhìn ra mà nói: “Sơn huynh cảm ơn ngươi vì chuyện lần này, nếu không phải ngươi đến, sự tình sợ sẽ nháo đến không thể vãn hồi, bất quá ngươi yên tâm, Ngô Minh ta không phải người không biết nặng nhẹ, chẳng qua hắn hại chết người, hơn nữa chuyện này vẫn là bởi vì ta cho nên ta cần thiết giết hắn, liền tính sau lưng Hoa Cường có người, ta cũng không sợ!”
Ngô Minh nói những lời này tự nhiên là có vốn liếng, bây giờ với những mối quan hệ của mình, anh ta cũng có thể quấy một phương phong vân. Nếu dựa vào thực lực, Ngô Minh có một thi thể Phi long, nguyên một bộ da rồng, đến lúc đó chế tạo ra một kiện hộ giáp, lại đi tìm lão Kiếm Thánh học tập kiếm kỹ. Lúc đó ngay cả Ủy ban quản lý cấp cao cũng không dám trêu chọc, nếu đối phương dám can đảm đến chọc phiền toái, Ngô Minh tuyệt đối có tin tưởng khiến đối phương rơi xuống kết cục giống Trương Côn.
Sơn Hồng đương nhiên không biết con bài tẩy của Ngô Minh, anh ta nghĩ rằng Ngô Minh nói chuyện trong lúc tức giận, nhưng anh ta chỉ cười và không nói gì thêm. Dù thế nào đi nữa, anh ta đã coi Ngô Minh là bằng hữu, đặc biệt mạng của mình đều do đối phương cứu về, tự nhiên là không thể không quan tâm.
Bởi vì trời đã khuya, anh ta nói ngắn gọn vài câu với Ngô Minh, sau đó phân phó người đem Tiểu trùng trị liệu xong đưa tới, lúc này mới mang theo thi thể Hoa Cường rời đi.
Cho đến lúc này, đám người Duẫn Vân Phi mới dám tới nói chuyện với Ngô Minh.
"Ngô ca, ta phục rồi, ngươi giết phân đội trưởng của họ trước mặt Cảnh vệ mà không ai dám nói gì. Ngay cả đội trưởng Viêm Long của chúng ta cũng không có khí phách bậc này. Bất quá cái gã họ Hoa thật đáng chết, loại người này chết không đáng tiếc.”
Nhạc Thần lúc này hưng phấn nói, nói đến tính cách thì có phần giống với Trần Tam Niên, đều là loại nói nhiều.
Duẫn Vân Phi trầm ổn hơn rất nhiều, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngô huynh, tuy rằng chuyện này tạm thời được giải quyết, nhưng có bao giờ ngươi cho rằng chúng ta vẫn là thế đơn lực mỏng, nếu ngay từ đầu thực sự có thực lực, thì Hoa Cường sẽ không dám trêu chọc đến chúng ta.”
Ngô Minh sửng sốt, nhưng lời nói của Duẫn Vân Phi đã nhắc nhở anh ta.
Bây giờ, đã đến lúc phát huy sức mạnh của bản thân, ít nhất là kéo theo một nhóm huynh đệ cùng chí hướng, để không phải lúc nào cũng phải tự mình giải quyết bất cứ việc gì.
Duẩn Vân Phi bọn họ rõ ràng là một sự lựa chọn.
Tuy nhiên, loại chuyện này cần phải xem xét về lâu dài, Ngô Minh nghĩ lại và nói: "Duẩn huynh, vấn đề này thì ngươi nói đúng, nhưng vẫn chưa phải lúc. Điều quan trọng nhất là phải tăng lên thực lực cá nhân các ngươi trước. Ta đây một ít huyết thanh cây Huyết Mộc, ngươi và các huynh đệ bị thương cùng uống, ta đảm bảo ngày sau sẽ khôi phục như cũ, thực lực của các ngươi sẽ được cải thiện. "
Duẫn Vân Phi cũng sửng sốt khi nghe nói Ngô Minh có huyết thanh cây Huyết Mộc, hắn biết huyết thanh rất khó mua.thế nhưng hiển nhiên hắn không biết huyết thanh của Ngô Minh là cục phẳm trong cực phẩm, đừng nói thiên kim, chính là vạn kim cũng mua không được.
Không đến nửa canh giờ, người của Sơn Hồng cũng đã mang theo Tiểu trùng bị thương tới, thiếu niên này không quá mười lăm tuổi mặt đầy sẹo, nhìn thấy Ngô Minh liền quỳ xuống không nói lời nào.
Hắn đã biết Ngô Minh đã báo thù cho mẹ mình, và trong lòng Tiểu trùng đã coi Ngô Minh là người đáng tin cậy nhất. Ngô Minh cũng đã cho Tiểu trùng uống một ít huyết thanh, nhưng điều mà Ngô Minh không ngờ là đêm đó Tiểu trùng đã thức tỉnh thành công và trở thành một thức tỉnh giả.
Thì ra trước đó Tiểu trùng đã lấy bộ thu thập nguyên khí mà Ngô Minh đưa cho hắn, trong khoảng thời gian này hắn đã hấp thu rất nhiều nguyên khí, hiện tại uống một ngụm huyết thanh lập tức thức tỉnh.
Trên thực tế, huyết thanh có tác dụng tăng tốc độ thức tỉnh của người thường, cũng chính vì vậy mà nó mới quý giá như vậy.
Ngày thứ hai, Lôi tiên sinh cũng tìm đến Ngô Minh, lần này anh ta giới thiệu cho Ngô Minh đi thu thập thẻ bảo hộ, đương nhiên biết được nội tình chuyện bên trong, hiện tại Ngô Minh cùng đội tìm kiếm của bọn họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Lôi tiên sinh cũng nhận được phần thưởng tương ứng, tự nhiên anh ta khá vui mừng.
“Ngô Minh, ngươi làm tốt lắm, ta biết ngươi bản lĩnh không nhỏ, không sai, lần này kiếm được nhiều tiền, đoạt được tước vị, nhất định phải thể hiện!” Lôi tiên sinh cười nói nửa đùa nửa thật.
“Không sao, Lôi ca, anh có thể chọn bất cứ nhà hàng nào ở Sư Thành!”
Ngô Minh hào sảng nói, hiện tại anh không thiếu tiền, bất kỳ một viên Bí ngân, huyết thanh cây Huyết Mộc và thi thể Phi long đều có thể đổi được hàng trăm nghìn đồng vàng, tự nhiên có sự tự tin như vậy.
"Khó được tiểu tử ngươi có tâm tư này, nhưng Công hội thức tỉnh giả có rất nhiều việc phải làm, một ngày khác vậy. Ta nghe nói ngươi đã giết một phân đội trưởng Cảnh vệ đội, chuyện này không phải ta nói ngươi, thật sự là có chút kích động, điều này tương đương với thách thức quyền uy của Ủy ban quản lý, bất quá cũng may ta cùng Lỗ đại sư đều có thể thay ngươi chu toàn một chút, ta nghe nói rằng một đội trưởng Cảnh vệ đội cũng nói chuyện thay ngươi. Đúng rồi, Lỗ đại sư nói ngươi có rảnh có thể đi tìm ông ta!” Lôi tiên sinh nói trước khi rời đi.
Nghe những lời này, trái tim của Ngô Minh cũng ấm lên, Lôi tiên sinh này là người bạn đầu tiên anh kết giao khi đến Thành phố Sư Tử, lúc đầu Ngô Minh chỉ nghĩ rằng đối phương quan tâm đến tiềm lực và sức mạnh của anh, bây giờ xem ra đối phương thực sự coi anh là bằng hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận