Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 572: Hội nghị trăm quốc (7)

Sau một vài nhịp thở nữa, người Nhật Bản đã chết chỉ còn lại mấy chục người, lúc này, mặt đất đầy xác chết, chân cụt tay đứt, huyết khí trùng thiên, giống như chốn Tu La.
Ivanov, gia tộc Delbert và Hầu tử Nam Á đã rất bối rối.
Dù có kiến ​​thức đến đâu, bọn họ cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nguyên một đám đều hãi hùng khiếp vía, thầm tự hỏi đám người Hoa Quốc này sao lại dám như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không sợ Dị tộc nhân, đây là lãnh địa của Dị tộc nhân, cho dù có thù lịch sử với người Nhật nhưng cũng không thể làm như vậy a.
Điên rồ, hoàn toàn điên rồ.
Mặc dù trong lòng chửi rủa, nhưng lúc này không ai dám phát ra âm thanh, bởi vì bọn họ cũng sợ hãi, sợ đối phương không vui, thậm chí ngay cả phe mình cũng bị tiêu diệt. Ngay cả tráng hán Ivanov lúc này mặt cũng trắng bệch như giấy, chỉ cảm thấy kinh hãi.
Cận Vệ Quân cường đại đã hoàn toàn mở rộng tầm mắt bọn họ và hiểu được sức mạnh của người dân Hoa Quốc.
Giờ phút này chỉ còn lại có mấy người Nhật Bản mặt mũi đầy máu, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ngoại trừ một ít bọn họ, 400 người còn lại đều đã chết, mà đối phương chỉ bị thương vài người. Đối với một số ít người, kết quả chênh lệch như vậy khiến cho người Nhật đến chết cũng không thể hiểu được.
Về phần những sủng vật mà họ triệu tập đều đã bị giết sạch.
Đây là lực lượng tuyệt đối, cường giả nghiền ép đối với kẻ yếu.
Một vài người Nhật sợ hãi, họ run rẩy hét lên: "Chúng tôi là người hầu của Đế quốc Amaterasu. Đế quốc Amaterasu là một thế lực Dị tộc nhân ở Đệ tứ nguyên khí thế giới. Nếu các người giết hết chúng tôi, những đại nhân của Đế quốc Amaterasu sẽ không bỏ qua... "
" Thôi đi, nếu ta không giết các ngươi thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, đừng nói là ngươi không phải bị người khác xúi giục khiêu khích chúng ta. Nếu đã trở thành chó của Dị tộc nhân, vậy ta giết các ngươi sẽ không sai. " Ngô Minh lúc này cắt ngang lời nói của mấy người Nhật Bản, ánh mắt lạnh lùng, dường như hơn 400 người chỉ là heo chó: "Những người khác, ngay cả gia tộc Delbert, cũng chỉ phụ thuộc ngoại tộc, bọn họ thực chất bên trong còn là Nhân loại, người Nhật Bản các ngươi lại hoàn toàn là chó Dị tộc nhân, được rồi, Cận Vệ Quân, đưa bọn họ lên đường!”
Ngô Minh tỏ vẻ lười nói chuyện với những người Nhật này, chỉ cần vẫy tay, các Cận Vệ Quân đã ngay lập tức dìm chết những người Nhật này.
Người Nhật đã bị xóa sổ.
Mặt đất đầy thi thể, ba thế lực Nhân loại còn lại lúc này đều im lặng, đại điện vốn từng ồn ào giờ phút này yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng một cây kim rơi.
"Mọi người chạy đến đều là phong trần mệt mỏi, nhưng những người Nhật này nguyên một đám quần áo ngăn nắp, chư vị chẳng lẽ không cảm thấy có gì đáng ngờ sao? Trừ bọn hắn đã sớm tới, hơn nữa còn chuyên môn chờ chúng ta tới mới xuất hiện, nếu như không phải đã bị Dị tộc sai sử chắc chắn sẽ không như thế. Ngoài ra bọn hắn còn cố ý kích động, ta nghĩ ý đồ của bọn họ là muốn bị trừng phạt cho nên mới hạ lệnh xử tử. Các ngươi nghĩ như thế nào? " Ngô Minh độc đoán hỏi. Nói thật, lần này anh ta thật sự thấy những người Nhật Bản này rất khả nghi, sợ là trong lòng có mục đích không cho ai biết. Nếu chỉ là như thế này thì Ngô Minh sẽ không hạ sát thủ, chính là bởi vì những người Nhật Bản này lại muốn gây chuyện, vì vậy Ngô Minh quyết tâm giết bọn họ.
Cái gọi là giết gà dọa khỉ, người Nhật là gà, và Ivanov và những người khác là khỉ.
“Không có ý kiến, giết tốt!” Ivanov là người đầu tiên nói.
“Chúng ta cũng không có ý kiến!” Gia tộc Delbert cũng vội vàng nói, còn những Hầu tử Nam Á kia liên tục gật đầu, không nói nổi một lời nào.
Đây là uy thế. Thái bình thịnh thế dựa vào cai trị nhân từ, còn loạn thế như hiện tại đương nhiên phải dùng bàn tay sắt. Hội nghị trăm quốc gia sắp sửa bắt đầu, Ngô Minh không muốn những người này kéo chân sau của mình, Dị tộc nhân muốn đưa bọn họ ở chung một chỗ chính là muốn xem phản ứng của Nhân loại.
Nếu như Nhân loại đấu tranh nội bộ, không đoàn kết, e rằng sẽ sớm bị ngoại tộc xơi tái, ngược lại nhân loại đoàn kết thì ngoại tộc sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, có thể bảo vệ lợi ích của chính mình đối với mức độ lớn nhất.
Ngô Minh không khỏi bất ngờ trước phản ứng của Ivanov và gia tộc Delbert, bất kể ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ phải sợ hãi, kể cả những người sắt đá tự cho mình là gan dạ và cứng rắn nhất, nếu như tự hỏi một chút, chính mình cũng sẽ sợ.
Và bây giờ điều mà Ngô Minh muốn là sự sợ hãi của những người khác, anh ta gật đầu, sau đó chỉ vào thi thể trên mặt đất và nói: “Tìm người tới nhặt xác đi!”
Nói xong, 200 Cận Vệ Quân một lần nữa nhịp nhàng đi tới, thể hiện ra như kỷ luật sắt thép.
Phản ứng nhanh nhất là Hầu tử ở Nam Á, bọn này là cháu trai của các nước lớn ở thế giới cũ, chắc cũng quen rồi. Giờ phút này lập tức phái người đi ra thu thập thi thể, Ngô Minh gọi đối phương đến rồi rất tự nhiên ra lệnh: “Đi tìm người của Thạch Thản tộc, để cho cọn họ mang xác đi.”
Người kia lập tức liền choáng váng, vẻ mặt khiếp đảm.
Hiển nhiên, bọn họ vẫn còn sợ hãi những Dị tộc nhân kia, nhưng Ngô Minh nghiêm mặt nói: "Kêu ngươi đi thì ngươi liền đi, sợ cái gì? Nhớ rõ, hiện tại ngươi đại diện cho ta."
Chỉ sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn hiển nhiên biết nếu mình không đi thì vị sát thần trước mặt nhất định sẽ ra tay với mình, nếu đi có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì. Và đúng như Ngô Minh đã nói, bây giờ hắn đại diện cho vị sát thần này, nghĩ đến đây thì Hầu tử Nam Á này lại có một cảm giác tự hào.
Ngay lập tức Hầu tử Nam Á chạy ra ngoài.
Đỗ Uy lúc này đi tới và thì thầm: "Tại sao lại để gã này đi?"
"Đó cũng là lý do ta ra lệnh giết tất cả những Oa nhân này. Thứ nhất là Oa nhân vốn là khả nghi, rất có thể là do Dị tộc phái tới phá rối, hoặc là chính là Dị tộc phái gian tế tới, ta giết bọn họ cho Dị tộc xem, cũng là cho những Nhân loại khác xem, xem như lập uy. Thứ hai, ta ghét Oa nhân, đặc biệt là những Oa nhân không có tự biết bản thân. Cứ như vậy thì những Nhân loại khác sẽ dám không bỏ qua lời nói của ta, tại Hội nghị Trăm Quốc chúng ta có thể kiểm soát quyền lên tiếng của Nhân loại. Lần này, quyền lên tiếng của Nhân loại rất quan trọng. " Ngô Minh vỗ vai Đỗ Uy và nói tiếp: "Ta kêu Hầu tử Nam Á đi, chính là để cho bọn họ biết rõ, vì chúng ta làm việc mới có tôn nghiêm, cũng là cho người khác nhìn."
"Những lời trước thì ta hiểu, quyền lên tiếng khẳng định là trọng yếu nhất, nếu không chúng ta sẽ bị dắt mũi. Đúng rồi, anh nghi ngờ những Oa nhân này ở đây để tranh quyền lên tiếng sao, sau đó sẽ bán đứng lợi ích của chúng ta sao? Trách không được anh muốn hạ lệnh giết sạch bọn chúng, bất quá anh để cho Hầu Tử Nam Á đi, vì sao lại nói là cho bọn họ tôn nghiêm?”
“Lát nữa ngươi sẽ biết!” Ngô Minh cười nói.
Không lâu sau, bên ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân, Hầu tử Nam Á vừa đi ra ngoài kêu Dị tộc nhân vào thu thập xác chết thì bị một Thạch nhân khiêng vào, theo sau là mười mấy chiến binh Thạch Thản tộc.
“Lớn mật, là ai dám gây chuyện ở Nham Thạch Thành?” Thủ lĩnh Thạch Thản tộc lúc này tức giận nói, nhìn những xác chết trên sàn nhà, hắn ta hiển nhiên rất tức giận, cơ bắp trên người hắn bắt đầu phát ra âm thanh khi đá va vào nhau.
Hầu tử Nam Á lúc này đang bị hắn xách như gà, sợ hãi không thốt nên lời.
Đúng lúc này, một bóng đen vọt ra trực tiếp đánh ngã Thủ lĩnh Thạch Thản tộc, Hầu tử Nam Á cũng nhân cơ hội thoát vây.
Một tiếng rồng gầm vang lên, mọi người nhìn thấy đó là một con Cốt Long to lớn lao ra đánh ngã Thạch nhân.
Thạch Thản tộc nhân chỉ ở nguyên khí cấp bốn, tự nhiên không có sức chống cự với con Cốt Long chuẩn cấp 5. Tất cả Nhân loại nhìn thấy cảnh này đều có cảm giác sảng khoái vô cớ.
Đặc biệt là những Hầu tử Nam Á đó cảm thấy máu nóng trào dâng, vì con Cốt Long đã cứu đồng bào của họ.
"Gây rối? Các ngươi kêu chúng ta ở lại đây không được rời đi chúng ta cũng không rời đi, ngoan ngoãn như vậy là gây rối sao? Chúng ta không phải khách do Hội nghị Trăm quốc mời, mà là tù nhân của các ngươi sao?" Ngô Minh lúc này bước ra vài bước, nhìn chằm chằm vào những Thạch nhân bị con Cốt Long đánh ngã, và những chiến binh Thạch Thản tộc đã rút vũ khí phía sau.
Một mình đối mặt với hai mươi chiến binh Dị tộc nhân, anh ta không có chút nào khiếp đảm, thay vào đó bộc phát thực lực nguyên khí cấp năm của bản thân, trấn áp đối thủ, không những thế, A mỗ còn bay ra nằm trên vai Ngô Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm những Thạch nhân đó.
Tất cả Nhân loại đều là bối rối, thầm nghĩ người này quả thực là điên rồi, vậy mà dám trực tiếp đối đầu với Dị tộc nhân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận