Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 240: Nghi thức bắt đầu

Đằng Băng bọn họ giờ phút này đã lo lắng vạn phần, mỗi lần Ngô Minh rời đi đều hứa hẹn một lúc sau sẽ quay lại, nhưng lần nào anh ta cũng biến mất, nhưng may mà bọn họ biết Ngô Minh không sao cả nên không có biểu hiện ra dị động.
Hôm nay là ngày ban thưởng của Nguyệt Thần, lúc này hàng ngàn tộc nhân Nguyệt tộc và Dạ tộc đã tụ tập quanh Nguyệt Thần Thụ, có thể nói là tinh hoa của toàn tộc đều xuất động. Xét cho cùng, hôm nay là ngày trọng đại của hai tộc, lúc này hai tộc chiếm cứ một phía, tuy rằng đối mặt lẫn nhau nhưng không có xung đột. Hầu như tất cả những người cấp cao đạt đến nguyên khí cấp bốn trong hai tộc đều đến đông đủ, nhưng Dạ tộc thiếu một người Dạ Minh.
“Kỳ quái, lễ thánh hôm nay, Dạ Minh của Dạ tộc không đến sao?”
Mấy vị trưởng lão của Nguyệt tộc kỳ quái nói. Thật lâu trước kia, bọn họ Nguyệt Dạ hai tộc đều là nhất tộc, tuy rằng hiện tại đã phân chia nhưng đối với loại đại sự Nguyệt Thần ban thưởng này lại là không thể có một tia một qua loa nào, nếu không tới là bất kính, bất kính Thần Linh thì hậu quả rất nghiêm trọng.
"Dạ Minh là một trong những đội trưởng thủ hộ của Dạ tộc, thậm chí cũng gần như là Trưởng lão Dạ tộc. Theo lý thuyết hắn không có khả năng không đến, mà hắn không đến khẳng định là hắn đến không được, coi như là có thiên đại sự tình, hay trọng thương thế nào thì cũng không được vắng mặt trong nghi thức này! "
Nguyệt tộc Ánh Nguyệt giờ phút này cũng lẩm bẩm nói, theo sau cô ta tựa hồ là nghĩ tới cái gì lại kinh hô: “Trừ phi, hắn đã chết!”
“Ánh Nguyệt, không cần đoán mò, tiểu tâm khiến cho hai tộc tranh chấp không cần thiết!”
Nguyệt tộc Nguyệt khê trưởng lão giờ phút này vừa tức vừa nói, sau đó suy nghĩ một chút lại nói: "Đem tất cả Thần tử giao cho Thần Thụ, tuy rằng chúng ta chỉ có làm chủ bốn Thần tử, bất quá ta nghe nói Dạ tộc bên kia khoảng thời gian trước một Thần tử đào tẩu, chuyện này đối chúng ta mà nói là một chuyện tốt.”
Mặt khác, sắc mặt của những người Dạ tộc không được tốt lắm, họ đã bị một vị Thần tử trốn thoát thì không tính, trong bọn họ cũng thiệt hại một vệ đội trưởng, đến bây giờ đều tìm không thấy thi thể. Tuy nói lúc sau mượn cớ diệt Đông cốc nhưng vẫn chưa tìm ra hung thủ, thủ phạm có thể tru sát một vị Hắc sử hiển nhiên là không hề yếu, thêm vào đó, những cuộc đại quy mô lùng bắt ở Nguyệt lâm trong mười ngày qua của Hắc Ngục Thành đã được mọi người biết đến, nhưng điều kỳ lạ là, hóa ra vẫn chưa bắt được thủ phạm.
Nhưng những chuyện này, Dạ tộc cũng chỉ có thể gác lại, Nguyệt Thần hàng lâm mới là đại sự, chỉ cần có sự phù hộ của thần, Dạ tộc bọn họ vượt trên Hắc Ngục thành cũng không tính là việc khó, huống chi là một tên hề nhảy nhót chỉ biết trốn chui trốn lủi.
Dạ tộc nắm giữ Thần tử cũng mang tới, đối với bọn họ mà nói, những Thần tử này chỉ là vật chứa cho thần nên đương nhiên bị canh giữ nghiêm ngặt, còn đeo xiềng xích chắc chắn để không cho bọn họ trốn thoát.
Lúc này Lý Hạ cũng bị dẫn tới dưới Thần Thụ, có một cái thang gỗ để leo lên Nguyệt Thần Thụ, tại một nơi hơn 200 mét phía trên, Nguyệt tộc và Dạ tộc lần lượt xây dựng một cái bệ ở trên, Thần tử bị đưa lên trên đó. Sau đó tất cả những người không liên quan rời đi, chỉ cần hết thời gian thì Nguyệt Thần sẽ chọn một Thần tử để chiếm hữu.
Nhìn thấy xung quanh có hơn 6.000 chiến binh tinh nhuệ của Nguyệt tộc Dạ tộc, Lý Hạ thở dài, nhưng có một nụ cười trong mắt nàng. Rõ ràng là nàng ta không muốn Ngô Minh mạo hiểm vì nàng, mặc dù Ngô Minh rất cường đại, nhưng dù cường đại đến đâu cũng không thể là đối thủ của 6.000 chiến binh tinh nhuệ này. Có hơn 20 người ở cấp độ nguyên khí thứ tư và hơn 200 người ở cấp độ thứ ba, dù Ngô Minh có năng lực đến đâu cũng không làm gì được.
Chỉ cần anh ta không tới là có thể bình an vô sự, Lý Hạ tình nguyện hùng hồn chịu chết.
“Hạ tỷ, em sợ!”
Ở một bên, thiếu nữ mười mấy tuổi thần sắc lo lắng nói khi nhìn thấy tràng diện này. Vẻ mặt của Lý Hạ cũng mờ mịt, nàng đương nhiên biết hôm nay bọn họ đều sẽ chết, những tỷ muội này ở chung nhiều ngày đã sớm có cảm tình, nghĩ đến đây trong lòng nàng lại dâng lên một tia không cam lòng.
Chỉ là không cam lòng lại có thể như thế nào?
Bọn họ nhanh chóng được đưa tới Nguyệt Thần Thụ, cùng lúc đó, trên một cây lớn phía xa, Đỗ Mai nhìn mấy tỷ muội bị đưa lên Nguyệt Thần Thụ, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, chỉ là cô ta không nói lời nào, cô biết dù có lao lên vào lúc này cũng chẳng ích gì.
Đằng Băng và Tam béo bọn họ cũng là thần sắc ảm đạm, trong lòng càng thêm lo lắng, thứ nhất là chuyện trước mắt không giúp được gì, thứ hai, Ngô Minh hiện tại còn không biết tung tích.
“Chờ đó, Hạ tỷ, Lôi Lôi, nếu hôm nay các ngươi chết, ta nhất định sẽ báo thù mối thù này!” Đỗ Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
“Yên tâm, ta sẽ không để các nàng chết!”
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Ngô đại ca!”
Đằng Băng đám người quay đầu nhìn lại, lập tức vẻ mặt kinh hỉ, chờ sao mong trăng rốt cục Ngô Minh đã trở về, có thể nói nếu như Ngô Minh ở đây, chuyện này còn có một tia khả năng.
Đỗ Mai càng thêm kích động, lúc này mới bước tới nói: “Ngô đại ca, anh đã trở lại, mau mau cứu Hạ tỷ các nàng!”
Ngô Minh gật đầu, anh đã dành rất nhiều thời gian để bố trí trận pháp trong Nguyệt Thần Thụ, thật may là vẫn còn kịp, nhưng Ngô Minh cảm thấy thời gian bỏ ra là xứng đáng. Trước kia liền tính là có Cốt long, Ngô Minh cũng không thể cứu mọi người khỏi bàn tay của mấy ngàn cường giả từ Nguyệt Dạ hai tộc, nhưng bây giờ Ngô Minh đã có đủ át chủ bài.
“Các ngươi lui lại phía sau chờ ta!”
Ngô Minh nhìn xem, nghi thức đã sắp bắt đầu, anh ta cũng vội vàng phân phó vài câu liền đi ra ngoài.
Tại thời điểm này, chung quanh Nguyệt Thần Thụ đã vây đầy chiến binh Nguyệt Dạ hai tộc, đặc biệt là hơn một chục chiến binh nguyên khí cấp bốn. Ngô Minh coi như là khoác lên Áo choàng bóng tối đều chưa hẳn có thể lẻn đi qua, nhưng cái này cũng không làm khó được anh ta.
Ở khoảng cách mặt đất hai trăm mét, Nguyệt Dạ hai tộc đồng dạng chiếm một bên, chín thần tử đều đã ở vào vị trí của họ. Lúc này, các nàng toàn bộ đã được bỏ đi xiềng xích, nhưng ở chỗ này các nàng cũng trốn không thoát.
Phía trước gần Nguyệt Thần Thụ có tượng nữ thần sống động như thật, nữ thần này đang cầm một cái đĩa, tuy là tượng nhưng vẻ mặt uy nghi, trang nghiêm, lại càng thêm thánh thiện, xinh đẹp.
"Được rồi, thời cơ đã đến, dù hai tộc chúng ta có đối lập như thế nào, nhưng lúc này nhất định phải hướng Nữ Thần vĩ đại gửi lời chào. Dựa theo nghi thức, chúng ta cần phải nhỏ máu của Thần tử vào trong đĩa này. Khi đó Nữ Thần sẽ lựa chọn một trong số chúng để đoạt xá, bất kể Nữ Thần chọn bên nào để đoạt xá, bên còn lại cũng phải phục tùng bên kia vô điều kiện, nếu không có phản đối vậy thì bắt đầu đi!”
Nguyệt tộc Nguyệt Khê trưởng lão trong Nguyệt tộc tư lịch lớn nhất, cho nên bà ta mới đứng ra nói.
“Nói hay, ta hy vọng đến lúc đó Nguyệt tộc các ngươi đừng bội ước, nếu không, các ngươi sẽ bất kính với Nữ Thần!”
Về phía Dạ tộc, một vị đại trưởng lão cũng tiến lên để đảm bảo có thể thuận lợi tiến hành nghi lễ thiêng liêng này.
Tiếp theo, các tộc nhân chuyên môn tế tự tiến lên, dùng dao đặc biệt chích cổ tay của từng Thần tử, lấy một ít máu chuẩn bị đổ vào đĩa đựng tượng.
Đúng lúc này, không trung đột nhiên giáng xuống một cái bóng đen, hung hăng dừng trên lôi đài, các cao thủ của Nguyệt Dạ hai tộc lập tức phản ứng, lấy ra binh khí nhìn chằm chằm vào bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Chỉ đợi bọn họ xem đó là cái gì, tất cả đều trợn mắt há mồm, cuối cùng một đội trưởng Dạ tộc nghẹn ngào kêu lên: “Cốt long, là một con Cốt long!”
"Nhìn kìa, có ai đó trên lưng Cốt long đó! "
"Là cái gã nhân loại tội phạm đang bị truy nã !"
Chẳng mấy chốc, mọi người đã nhìn thấy Ngô Minh trên lưng Cốt long, lúc này Ngô Minh không có gì che chở, mà Nguyệt Dạ hai tộc giờ phút này đối với Ngô Minh có thể nói là không người chẳng biết không người không hiểu, không nói người này phân biệt tại Dạ Thành cùng Nguyệt thành đào thoát, cũng nghe nói có liên quan đến cái chết của một Hắc sử. Một thời gian trước, Hắc Ngục thành đã lật ngược Nguyêt lâm mà không bắt được nhân loại này, không nghĩ tới lại xuất hiện tại nơi này.
“Là hắn!”
Nguyệt tộc Ánh Nguyệt cũng sững sờ một hồi, nhưng ngay sau đó cô ta thầm nghĩ Ngô Minh thật ngốc, ngươi đã trốn được rồi sao lại chạy trở về.
Ngô Minh liếc mắt nhìn những người này, liền chuyển sự chú ý tới Lý Hạ ở đằng kia, lúc này cũng đang nhìn Ngô Minh trong mắt tràn đầy kích động.
"Hạ tỷ? Anh ta là... Ngô Minh?"
Bên cạnh Lý Hạ, Lôi Lôi cùng mấy Thần tử khác nhìn thấy cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này đều quên mất cái chết, trên mặt đều là vẻ mặt hưng phấn và khao khát. Một ít hoa si thậm chí còn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt biết bao nếu một ngày nào đó có thể có một nam nhân như vậy sẵn sàng xông vào hàng ngàn đich nhân để cứu mình.
Lý Hạ không còn nghe thấy âm thanh người khác, lúc này trong mắt nàng chỉ có Ngô Minh. Lúc này nàng vừa mừng vừa sợ, đương nhiên thấy vui vì Ngô Minh đến với nàng, nhưng nàng sợ Ngô Minh sẽ vì chuyện này mà chết.
Ngô Minh đưa tới một ánh mắt tin tưởng đối với mình, nhìn thấy ánh mắt Ngô Minh thì Lý Hạ bình tĩnh lại, nàng không phải ngốc, cũng hiểu rõ Ngô Minh, có thể nói Ngô Minh dám xuất hiện lớn như vậy nhất định phải dựa vào cái gì đó, không nói đến cái gì khác, chỉ mình con Cốt long khổng lồ dưới trướng của Ngô Minh, ước tính mấy nguyên khí cấp bốn đều không phải đối thủ.
"Là ngươi? Ngươi còn dám lộ diện, đồ con kiến đê tiện, Hắc Ngục Thành phái người đi truy lùng ngươi, không ngờ ngươi lại trốn đến đây, Bất quá con kiến chính là con kiến, ngươi không trốn ngược lại tới đây tìm cái chết, thật là ngu ngốc. Hôm nay Dạ Không ta sẽ bắn chết ngươi! "
Một đội trưởng hộ vệ trong Dạ tộc đạt tới nguyên khí cấp bốn lúc này lớn tiếng nói, người này chính là Dạ Không đã bắt được Lý Hạ và suýt nữa đã giết Ngô Minh hai lần.
Nói xong, hắn lập tức nhảy ra ngoài, tháo cung tên, bắn thẳng một mũi băng tiễn về phía Ngô Minh.
Nhìn mũi băng tiễn đang bắn về phía mình, mang theo hàn khí kinh người, Ngô Minh cười lạnh một tiếng, nếu vừa mới tới Nguyệt lâm mũi tên này nhất định sẽ giết chết anh ta. Nhưng bây giờ, Ngô Minh có thể phá giải mũi tên này mà không cần dựa vào Cốt long.
Ngô Minh quyết tâm lập uy lập tức rút ra thẻ bài, Hắc tinh đại kiếm đã nắm ở trong tay, sau đó lập tức phát động Truy phong, không lùi mà tiến né tránh mũi tên đầu tiên. Dạ Không tựa hồ cũng ngờ tới Ngô Minh có thể né tránh một mũi tên này, sau đó nhanh chóng rút cung bắn ba mũi tên về các hướng khác nhau.
Có thể nói, ngay cả nguyên khí cấp bốn bình thường nhất định sẽ bị bắn chết khi gặp phải ba mũi tên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận