Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 200: Nô lệ

Nếu ở bên ngoài, nghe thấy tiếng súng là chuyện bình thường, nhưng trong thế giới rừng rậm được hào quang kết giới bao bọc, ý nghĩa của tiếng súng thật bất thường.
Ngô Minh đã biết mức độ nguy hiểm ở đây chắc chắn lớn hơn nhiều so với thế giới bên ngoài. Tại đây tràn ngập sinh vật cấp hai, thậm chí là có rất nhiều sinh vật cấp ba trong rừng rậm này, thức tỉnh giả bình thường sợ là mười phút cũng sống không nổi, ngay cả Ngô Minh cũng phải luôn luôn đề phòng kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối.
Vậy thì ai dám nổ súng nơi này?
Ngô Minh trong lòng có sở động, lập tức lấy ra Áo choàng bóng tối, ra hiệu cho Răng hàm và A mỗ rồi lao về hướng có tiếng súng. Chẳng mấy chốc, Ngô Minh đã nhảy đến một thân cây đầy lá to bằng lòng bàn tay để ẩn nấp, cách đó mấy chục mét có hơn chục người đang hoảng loạn, thậm chí có chút thất hồn lạc phách.
Đám người này ăn mặc rách nát, bẩn thỉu, có nam có nữ, khiến cho Ngô Minh kinh ngạc là đa số những người này đều là thức tỉnh giả, nhưng hiển nhiên bọn họ không có thẻ bài, nếu không sẽ không cần dùng súng đối phó với những sinh vật cấp một đang bao vây bọn họ.
Dù là súng đi chăng nữa thì cũng chỉ có duy nhất một khẩu, nó được một người đàn ông khá cường tráng sử dụng, khẩu súng Type 81 đã trải qua cải tạo thành súng máy bán tự động, bất quá cũng có chút cũ nát, còn những người khác đều là cầm những thanh gỗ nhặt trên mặt đất.
Những sinh vật cấp một bình thường không thể chống lại khẩu súng đã được sửa đổi. Vào lúc này, trên mặt đất có một số xác chết sinh vật màu đen trông giống như Chó săn, da của những sinh vật này có màu đen, như thể được phủ một lớp dầu trơn, có bốn con mắt thon dài không đồng nhất, lộ một cỗ quang mang hung tàn, miệng của chúng giống như một cái gọng kìm, hai hàm trên và dưới đầy những chiếc răng sắc nhọn.
Tuy nhiên, ngoài xác của con quái vật này, cũng có một người bị cắn đến bụng phá tràng lưu, đã chết đến không thể chết hơn.
Có năm hoặc sáu con quái vật còn lại vẫn còn sống. Có lẽ bởi vì sợ hãi uy lực của súng ống, lúc này không ngừng du đãng xung quanh, những người đó cũng tụ tập lại, tất cả đều có vẻ căng thẳng, Ngô Minh có thể thấy được súng của người đàn ông sắp hết đạn.
Chỉ nhìn thoáng qua, Ngô Minh đã biết nếu không cứu những người này, ít nhất sẽ bị những con quái vật kia giết chết một nửa, Ngô Minh cũng cần phải tìm hiểu tình hình ở đây nên dự định ra tay để hỏi thăm tin tức những người này.
Ở cấp độ của Ngô Minh, vai trò của súng càng ngày càng nhỏ, thậm chí Ngô Minh bây giờ cũng không mang theo súng nhiều, nhưng ở trại đó trước đây, anh ta đã tìm được một khẩu Zero-3 đã được sửa đổi có lắp ray chiến thuật, điểm đỏ ngắm chuẩn, thiết bị giảm âm thanh, băng đạn 30 viên, đạn nguyên khí uy lực cực mạnh. Có khẩu súng này cho dù sinh vật cấp hai bình thường, nếu bị bắn trúng vào bộ phận trọng yếu hoặc lớp da bên ngoài không đủ kiên cố cũng có thể bị bắn chết.
Trong tình huống bình thường, Ngô Minh chỉ bằng vài nhát kiếm đã có thể giết chết những sinh vật cấp một này, thậm chí để Răng hàm hay A mỗ ra tay cũng có thể nhanh chóng tiêu diệt lũ quái vật này.
Nhưng mà Ngô Minh không định làm chuyện này, bây giờ Ngô Minh cũng không muốn bại lộ thực lực của mình. Thứ nhất, Ngô Minh vẫn không biết những thức tỉnh giả rách rưới này đến từ đâu nên việc giữ lại thực lực phi thường cần thiết. Thứ hai, vết thương trên ngực và cánh tay vẫn còn đau nhức, anh ta không muốn vì giết một số sinh vật cấp thấp mà lại khiến thương thế xấu đi.
Quan trọng nhất, những sinh vật này có thể bị xử lý nhanh chóng bằng súng.
Nhìn thấy đám quái vật đang di chuyển chuẩn bị tấn công, Ngô Minh cầm súng trong tay, lên đạn, mở chốt an toàn. Đúng lúc này dị biến chợt nổi lên, trong rừng rậm đột nhiên vang lên một tiếng kèn, nguyên bản đám quái vật đang chuẩn bị di chuyển chợt dừng lại phát những tiếng gầm gừ, khoảng hơn chục người ở giữa khi nghe thấy tiếng kèn liền biến sắc mặt.
“Kết thúc rồi, bọn chúng đuổi tới rồi sao?”
"Phải làm sao bây giờ, ta không muốn bị bọn chúng bắt lại.”
“Chạy, chúng ta phân ra chạy, chạy thoát được người nào hay người đó”
Người lên tiếng cuối cùng là người có súng, nam tử một tay cầm súng một tay kéo theo một phụ nữ vẻ mặc thất thần, vội vàng chọn một phương hướng đào tẩu, những người khác cũng có phản ứng vội vàng tứ tán bỏ chạy.
Hơn chục người chạy tán loạn bảy tám hướng, quả thực khiến đám quái vật Chó săn kia sửng sốt một hồi, không biết đuổi theo người nào.
Đúng lúc này, phía xa có vài bóng người nhanh chóng lướt tới, phóng ra hai thẻ bài với tốc độ cực nhanh, hai luồng lưới săn chợt bay ra trói chặt ba người vừa chạy được vài bước, vô luận giãy giụa như thế nào cũng không thoát được.
Tuy nhiên, những người khác đã lợi dụng khoảng thời gian này để trốn vào rừng rậm.
Ngô Minh lúc này vẫn đang trốn trên thân cây, sắc mặt liền trầm xuống sau khi nhìn thấy bóng dáng những người vừa mới xuất hiện.
Đây chính xác là loại 'Tinh linh' đã từng tấn công anh và Lý Hạ, không chỉ giống hệt nhau mà còn đeo loại vật trang trí hình bán nguyệt màu đen.
Có điều những Tinh linh này yếu hơn rất nhiều so với những người đã tấn công anh ta vào lúc đầu. Có bốn người trong số họ, chỉ một người đạt tiêu chuẩn sinh vật cấp hai, còn những người khác là sinh vật cấp một, bất quá trên người ăn mặc hộ giáp được chế tác hoàn mỹ, trang bị cung tiễn cùng đoản kiếm, họ cũng có nhiều thẻ hơn nên vẫn mạnh hơn nhiều so với mười mấy người không có vũ khí.
Rõ ràng là bốn gã này đang đuổi theo khoảng hơn chục thức tỉnh giả nhân loại.
Lúc này, Ngô Minh lặng lẽ lấy ra một thẻ 'Tinh thông ngôn ngữ', hướng về phía một gã ‘Tinh linh’ sử dụng, việc kích hoạt thẻ Tinh thông diễn ra không một tiếng động, hoàn toàn không khiến cho đối phương nhận ra, Ngô Minh phải thông thạo ngôn ngữ của đối phương để có thể tìm hiểu thêm về sinh vật này từ thế giới khác.
Chờ đến khi khả năng thông thạo ngôn ngữ có hiệu lực, lúc này mới có thể hiểu được ngôn ngữ vốn dĩ khó hiểu trong miệng của bốn Tinh linh này.
"Đuổi theo, thả thêm Chó săn theo dõi lũ nô lệ hèn mọn này, không thể để bọn chúng chạy thoát. Lũ hèn mọn dám nhân cơ hội chạy trốn khi Nguyệt tộc tấn công, thật sự là đáng giận, nhớ kỹ, bắt sống không được thì giết chết bọn chúng, loại này nô lệ đê tiện này giết chết cũng không có vấn đề gì." Tinh linh đạt tới cấp độ thứ hai hung ác ra lệnh.
“Vâng!”
Ba Tinh linh khác đáp lại, lấy ra một vài thẻ sinh vật, triệu hồi một vài con Chó săn một lần nữa và đi theo chúng về các hướng khác nhau.
Sau khi bốn Tinh linh rời đi thì Ngô Minh mới xuất hiện, đầu tiên anh nhìn xác người trên mặt đất ngẫm nghĩ, ra một mệnh lệnh cho Răng hàm và A mỗ sau đó truy theo một hướng.
Vào lúc này, Trần Minh nắm lấy một cành cây liều mạng bỏ chạy, nhưng dù chạy thế nào thì con Chó săn phía sau cũng đuổi theo không bỏ, Trần Minh biết mình nếu không muốn bị bắt thì không thể dừng lại, lúc đó thậm chí còn khó chịu hơn là chết.
“Chạy, nhất định phải thoát khỏi nơi đáng sợ này!”
Trần Minh tự nhủ, lúc này đồng bạn đang chạy về hướng này cùng hắn đột nhiên vấp phải thứ gì đó, trực tiếp bị đám chó săn đuổi sát phía sau vồ tới.
"Trần Minh, mặc kệ ta, chạy đi..."
Người nọ hét lên, tiếng hét lên khiến trái tim Trần Minh càng thêm run rẩy, cả người càng ra sức chạy nhanh.
Hắn ta thậm chí còn không nhận ra khi những cành cây đập vào mặt mình, nhưng sau khi chạy được vài bước đột nhiên phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một người, cũng giống mình đang chạy như điên.
Trần Minh sững sờ, không đúng a, người chạy cùng hắn là Nhị cẩu tử mới vừa rồi đã bị bắt, vậy người này đến từ đâu?
Quay đầu liếc mắt một cái, Trần Minh liền thấy quần áo người này chung quanh tả tơi giống như mình, thậm chí còn có vết máu, lập tức nghĩ rằng có thể là nô lệ cùng hắn trốn đi chăng?
Trước giờ hắn chỉ lo chạy bán sống bán chết, thậm chí còn không nhớ người này có ở trong nhóm của mình hay không, xung quanh tối om nên hắn không thể nhìn rõ.
Lúc này, người nọ đột nhiên hét lên: “Trần Minh, chạy nhanh đi, bọn họ đang đuổi theo!”
Nghe vậy, Trần Minh không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn, hiện tại quan trọng là chạy trốn lại càng là ra sức chạy như điên. Tuy nhiên, khi vừa chạy ra chưa được 100 mét, bỗng nhiên cảm thấy một luồng gió thổi từ sau đầu, cả hai bị hai con Chó săn trực tiếp bổ nhào tới đè chặt xuống đất.
Chẳng mấy chốc, một nam tử đuổi theo, hắn liếc mắt nhìn hai tên nô lệ bị chó săn ném xuống đất mà cười lạnh, sau đó mở một quyển thẻ màu xanh lục lấy ra hai tấm thẻ.
Nam tử nhìn chằm chằm, lập tức kích hoạt hai thẻ bài kỳ lạ.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai xiềng xích leng keng xuất hiện từ trong hư không, lóe lên một tia nguyên khí nhàn nhạt nhanh chóng khóa chặt tay chân của hai nô lệ, sau đó xiềng xích dường như bị một người vô hình kéo đi, trực tiếp kéo hai nô lệ theo một phương hướng lôi đi.
Lúc này Trần Minh bị khóa chặt, trong lòng tuyệt vọng, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Nhưng nô lệ bị xiềng xích lôi đi cùng hắn lúc này lén lút mở mắt ra nhìn xiềng xích trên tay chân, khóe miệng hiện lên một chút kinh ngạc.
Người này là Ngô Minh.
Hiện tại đã gặp được đối phương trong rừng rậm, Ngô Minh dự định tìm hiểu lai lịch của đối phương, tốt nhất là theo bọn họ trở về nơi đóng quân. Vì vậy, anh ta nắm bắt cơ hội giả làm nô lệ chạy trốn cùng Trần Minh, sau khi bị bắt, anh ta sử dụng thân phận này để tìm ra hang ổ địch nhân mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.
Phương thức này tuy rằng cũng có mạo hiểm, nhưng chỉ cần vận khí tốt sẽ không bị nhìn thấu, ngược lại đi theo những người này an toàn hơn, rốt cuộc không ai biết những Tinh linh này có thủ đoạn gì phát hiện được mình hay không. Quan trọng là, nếu hang ổ đối phương được canh phòng cẩn mật, thì việc anh ta có thể lẻn vào hay không vẫn là một vấn đề.
Bây giờ, anh ta nghênh ngang bị lôi vào đương nhiên là người ít bị nghi ngờ nhất.
Ngô Minh suy đoán rằng Lý Hạ có lẽ đã bị đưa đến hang ổ của đối phương.
Có điều, những sinh vật trông giống Tinh linh này lại có một nền văn minh thẻ bài đáng kinh ngạc như vậy, 'Xiềng xích nô lệ' có thể tự động khóa và kéo người đi là thẻ bài mà Ngô Minh chưa từng thấy, thậm chí có khả năng Lý Hạ đã bị bắt đi bằng phương thức này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận