Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 856: Thăng cấp Phù sư (4)

Người này gọi là Trịnh Phác, tuyệt đối là Phù đồ cấp thiên tài, cũng là lão tư cách, chí ít làm Phù đồ đã mười năm, mà mười năm này hắn chưa từng tham gia một lần kiểm tra Phù sư, chính là muốn một lần thành công, nhất minh kinh nhân. Vốn dĩ lần này hắn tích lũy lâu dài để sử dụng một lần, có thể nói có thể trăm phần trăm đạt được người thứ nhất thông qua kiểm tra lần này, nhưng không nghĩ tới thời điểm sắp đến điểm cuối, nửa đường lại sát ra một đối thủ cạnh tranh.
Lúc này Trịnh Phác liền tăng nhanh tốc độ, bất quá tuy hắn có tích lũy phong phú, một đường dẫn đầu những người tham gia kiểm tra khác để đến nơi này, nhưng một đoạn bậc thang đá cuối cùng này đặc biệt rất khó đi, hắn coi như gia tăng tốc độ, trên thực tế cũng nhanh không được bao nhiêu, trái lại bị Ngô Minh từng bước một đuổi theo.
Trong thời gian này Trịnh Phác có thể nói đã sử dụng hết tất cả thủ đoạn cũng đều không thể kéo dài khoảng cách, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Minh từ bên cạnh hắn đi qua.
"Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi đây là gian lận!" Trịnh Phác lớn tiếng nói, thời gian mười năm hắn có thể nói tiêu hao vô tận tài nguyên, không có một ngày nào lười biếng luyện tập Phù pháp, mở ra khí hải, lần này khẳng định có thể một lần đoạt giải nhất, nhưng trước mắt hy vọng này muốn tan biến, quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy Ngô Minh là từ phía sau từng bước từng bước đi tới, đến giai đoạn này, đối phương làm sao còn có khả năng ung dung như vậy.
Hắn ta vội vàng gầm lên, sau đó dùng vật liệu chế tác một tấm phù triện, giơ tay liền hướng về Ngô Minh đánh tới.
Từ thủ pháp chế tác Phù triện của hắn mà xem, tuyệt đối vượt qua Phù sư bình thường, nói cách khác, thực lực Trịnh Phác này trên thực tế đã đạt đến tiêu chuẩn Phù sư, thậm chí càng mạnh hơn.
Nhìn thấy Trịnh Phác ra tay, mặt sau đông đảo Phù sư đến vây xem đều sững sờ, trong đó có người nói: "Lúc này Phù đồ có thể công kích lẫn nhau sao?"
"Quy tắc không có cấm, cho nên có thể, chỉ có điều rất ít người làm như thế, bởi vì chỉ cần leo lên Linh Quang Các là có thể thăng cấp, hơn nữa phàm là Phù đồ đi tới đây, trên căn bản đều không có khí lực tranh đấu, bởi vậy có thể thấy được thực lực cá nhân ngược lại cũng không kém!"
"Ta biết người này. Hắn gọi Trịnh Phác, là đệ tử của Tỗn đại sư, xuất thân bình thường nhưng thực lực khá mạnh mẽ, có người nói đã tiềm tu mười năm không xuất thế, chỉ vì đến lúc này nhất minh kinh nhân, cướp lấy đệ nhất, nếu như không có Ngô Minh này thì hắn tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng đệ nhất. Nhưng hiện tại thì hay rồi, Ngô Minh đã mở ra Đệ nhất khí hải, chỉ cần linh khí là có thể ngưng phù, hắn làm sao có khả năng là đối thủ!"
"Chưa chắc, Ngô Minh mở ra Đệ nhất khí hải là không sai, nhưng Trịnh Phác tiềm tu mười năm cũng là thiên tài, hai người tranh chấp sợ là không dễ phân ra thắng bại như vậy!"
Trong khi mọi người đang nghị luận, Ngô Minh đã là lùi về sau một bước muốn né tránh công kích của Trịnh Phác, không ngờ Phù triện đối phương khá cổ quái, nó nổ tung trên không trung, trong nháy mắt xuất hiện một đoàn lớn mạng nhện dính chặt tất cả xung quanh, bao gồm cả Ngô Minh lúc này cũng bị dính chặt thân thể, kéo mấy lần cũng không thoát ra được.
"Xin lỗi, này đệ nhất danh đối với ta quá mức quan trọng. Ta tuyệt đối không thể để mất được!" Trịnh Phác lúc này hướng về phía Ngô Minh nói một câu xin lỗi, sau đó cúi người hành lễ mới tiếp tục hướng phía trước tiến lên.
"Ngu xuẩn, tại sao không dùng Phù triện công kích!" Liêu Chính trốn ở trong đám người âm thầm mắng, hắn hiện tại Ngô Minh hận không thể bị người giết chết, có điều Trịnh Phác là chính nhân quân tử, sau khi vung mạng nhện dính chặt Ngô Minh còn hành lễ xin lỗi, lại làm mọi người xem dở khóc dở cười.
"Trịnh Phác này thật khó lường, Phù triện này của hắn ta đều chưa từng nghe tới, vậy mà có thể mang tơ nhện đặt ở trong Phù triện, hơn nữa nhìn dáng vẻ tính dai rất tốt, coi như là chúng ta thì trong thời gian ngắn cũng không thể tránh thoát!" Một Phù sư phía sau thực lực không tầm thường vừa nói xong, bên kia mi tâm Ngô Minh mơ hồ bốc lên một tia sáng tím, sau đó tơ nhện ràng buộc anh ta liền trực tiếp bị phá vỡ, dễ dàng thoát thân.
Cảnh tượng này chỉ có một số ít người nhìn thấy, bao gồm Thiền Sư, Khuyển sư và Phan sư, bọn họ nhìn thấy trong nháy mắt đều biến sắc, đặc biệt là Thiền Sư và Khuyển sư càng lộ ra vẻ mặt tham lam.
"Quãng thời gian trước ta có mấy tên đệ tử mất tích, ta tốn một chút công phu gọi một tia hồn phách bọn họ trở về mới biết bọn họ bởi vì cùng người tranh cướp Tử linh ti mới bị người giết chết. Chỉ có điều những tàn hồn kia ký ức không hoàn chỉnh, không cách nào biết được ai là đối thủ, ta còn đang suy nghĩ làm sao đòi lại công bằng cho đệ tử, hiện tại xem ra đã tìm được hung thủ rồi." Thiền Sư lúc này đột nhiên nói, ánh mắt sắc bén, càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hiển nhiên lấy thực lực của bọn họ, tự nhiên có thể nhìn ra vừa rồi Ngô Minh thi triển chính là dùng Tử linh ti chế tác thành vũ khí, Tử linh ti đó chân chính là bảo vật, ngay cả bọn họ cũng chỉ nghe nói qua mà chưa từng nắm giữ, lần này nhìn thấy thì ai cũng sẽ nổi lên tham niệm, mà động tác Thiền Sư này không thể nghi ngờ chính là cho chính hắn tìm tới một lý do tuyệt hảo.
Phù đồ trong lúc đó tranh đấu thì có thể, nhưng nếu như nháo chết người vậy cũng là giết người phải đền mạng, một câu của Thiền Sư chính là để tìm cái cớ, đương nhiên không ai có thể hỏi cái cớ này có đúng hay không, nhưng bọn họ vẫn biết có bao nhiêu đệ tử của Thiền Sư đã mất tích, chuyện này đúng là không làm giả được.
"Thiền Sư, cho dù ngươi có ân oán với hắn thì hiện tại cũng không thể ra tay!" Vào lúc này, một vị Đại phù sư lên tiếng nói.
"Quy củ ta tự mình biết, chờ hắn kết thúc kiểm tra thì ta hỏi lại cho rõ ràng!" Thiền Sư lạnh giọng trả lời.
Chuyện bên này, Ngô Minh đúng là không có quan tâm, sau khi anh lấy Tử linh ti nhận cắt đứt tơ nhện vây khốn mình thì chậm rãi tiến lên. Trịnh Phác kia đã kinh ngạc đến ngây người, Phù triện hắn thi triển vừa rồi là Phù pháp học được từ sư phụ Tỗn đại sư của hắn, là Phù pháp độc nhất vô nhị mà người khác không biết, mà Phù pháp này coi như là một Phù sư thực lực cao cường cũng có thể dễ dàng vây khốn trong một thời gian ngắn, đối phương vậy mà trong nháy mắt liền phá vỡ, sao có thể có chuyện đó.
Chuyện đã đến nước này, Trịnh Phác cũng biết chênh lệch của mình cùng đối phương, mới rồi nếu đối phương không phải chặt đứt tơ nhện mà là công kích chính hắn, vậy hắn trăm phần trăm chắc chắn phải chết, coi như là chặt đứt hai chân của mình cũng là dễ như ăn cháo, nhưng đối phương cũng không có làm như vậy. Trịnh Phác cũng không phải loại người không biết tốt xấu, cũng biết đối phương đã hạ thủ lưu tình, vì lẽ đó thở dài một tiếng không có lại tiếp tục tranh đấu nữa, vừa rồi hắn nóng giận mất khôn, hiện tại tỉnh táo ngược lại đã nghĩ thông suốt rồi.
Nhân gia thực lực mạnh như thế, có thể vượt qua chính mình là chuyện không quá bình thường, đứng thứ hai cũng không có gì, nếu như thật sự không biết điều, sợ là ngay cả đứng thứ hai cũng không chiếm được.
Nghĩ tới đây, Trịnh Phác lại hướng về phía Ngô Minh thi lễ, lần trước có lỗi hắn mang trong lòng hổ thẹn, mà lần này là mang trong lòng cảm kích, Ngô Minh tự nhiên cũng biết đạo lý trong đó, người này tuy dưới tình thế cấp bách ra tay với mình, nhưng hoàn toàn không có sát khí, tự nhiên Ngô Minh cũng sẽ không làm bất cứ điều gì với hắn ta.
Lần này, Ngô Minh rất dễ dàng vượt qua Trịnh Phác, sau đó hướng về Linh Quang Các phía trước không hơn trăm mét đi đến, từng bước từng bước, vô cùng kiên định, tốc độ giống như khi vừa bước vào sơn môn, hầu như không có thay đổi, nhưng nơi này linh áp đã gấp mấy chục lần lúc trước, Ngô Minh vẫn bị ảnh hưởng một chút, chỉ bất quá anh đã mở ra Đệ nhất khí hải, linh khí đầy đủ, hơn nữa ý thức thể của anh ta gần như biến thái, cho nên mới có thể ung dung như vậy.
Cuối cùng, dưới con mắt không thể tin được của nhiều người, Ngô Minh đã bước lên bậc thang cuối cùng, lên đến Linh Quang Các.
Kỳ tích, tuyệt đối kỳ tích, Phù sư đông đảo phía sau không khỏi cả người run rẩy, vừa thông qua tam quan kiểm tra Phù đồ trở thành Phù đồ, ngay lập tức lại tham gia kiểm tra Phù sư, sau đó dưới tiền đề là tụt lại phía sau những người khác hơn một giờ, một đường hát vang tiến mạnh, sau đó vượt qua hết tất cả Phù đồ lâu năm, cuối cùng là người thứ nhất leo lên Linh Quang Các, trở thành Phù sư.
Đây không phải là kỳ tích thì là gì?
Phải biết loại chuyện gần như không thể này chỉ có Phù tổ trong truyền thuyết mới có thể làm được, ngay từ đầu không ai tin lời 'mạnh miệng' của Ngô Minh, đến hiện tại tận mắt chứng kiến sự thực, vô số người cảm thấy xấu hổ, hiện tại sợ là không có ai lại hoài nghi thực lực của anh ta.
Trên một ngọn núi khác cách xa Linh Quang Các, Diêu Sư cách ngàn dặm phù nhìn thấy một màn Ngô Minh leo lên Linh Quang Các, lại là ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trên mặt biểu hiện sa sút, hồi lâu sau mới nói: "Ngô Minh này thật là lợi hại, lợi hại a!"
Nói xong nở nụ cười cay đắng, sau đó chắp tay rời đi.
Phù sư phụ trách kiểm tra Phù sư tuyên bố Ngô Minh thông qua kiểm tra, chính thức trở thành Phù sư, có điều không có ai đến chúc mừng, tuy Ngô Minh hiện tại phong quang vô hạn, nhưng Thiền Sư đã nhìn chằm chằm anh ta, quan trọng nhất chính là nếu như người giết chết đệ tử Thiền Sư quả thật cùng Ngô Minh có quan hệ, vậy Thiền Sư ra tay chính là thiên kinh địa nghĩa.
Hơn nữa với tính cách của Thiền sư, hắn chắc chắn sẽ không chờ lâu dù chỉ là một phút, ngay khi giám khảo vừa tuyên bố Ngô Minh trở thành Phù sư, hắn liền cùng Khuyển sư đồng thời bước lên Linh Quang Các, sau đó giơ tay lấy ra một đạo Phù triện quỷ khí âm trầm ném ra, vài đạo tàn hồn rách nát liền nhẹ nhàng đi ra.
Ngô Minh vừa nhìn liền biết ngay sự tình không ổn, vài đạo tàn hồn này dĩ nhiên là mấy gia hỏa bị giết khi tranh đoạt Tử linh ti với mình khi vừa tới Long Hổ Sơn.
Theo lý thuyết thì những linh thể Phù đồ này cũng đã bị thôn phệ mới đúng, nhưng lại có một phần cực nhỏ chạy trốn tự do ở bên ngoài, nếu như Phù sư thủ đoạn cao minh thì có thể đem những này linh hồn tàn phá này thu thập đoàn tụ, sản sinh một ít ý thức của chủ nhân cũ.
Quả nhiên này mấy tàn hồn vừa xuất hiện, vừa nhìn thấy Ngô Minh thì lập tức duỗi ra quỷ thủ tàn tạ cực kỳ chỉa sang, phát sinh tiếng rít chói tai: "Là hắn, chính là hắn giết chúng ta, cướp đi Tử linh ti của chúng ta!"
Ngô Minh nhớ tới mấy người này tự xưng là đệ tử của Thiền Sư, như vậy người giống như Trùng nhân đối diện kia vẫn nhìn mình chằm chằm hẳn là chính Thiền Sư.
Không thể không nói, thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ, thực lực Diêu Sư lúc trước đã khiến Ngô Minh phải thán phục, mà thực lực Thiền Sư này lại cao hơn Diêu Sư, thậm chí đã vượt qua Quỷ Hạm Vũ.
Bên cạnh Thiền Sư là một Phù sư trông như đầu chó thân người đứng ở nơi đó, cũng là sắc mặt không tốt, còn những người khác đúng là đối với mình không có địch ý, nếu như chỉ có hai Phù sư thì mặc dù thực lực đối phương đạt đến đẳng cấp Quỷ Hạm Vũ, Ngô Minh cũng không sợ.
"Ngô Minh, hiện tại ngươi cũng là Phù sư, như vậy ta cũng có thể gọi là Ngô Sư, ngươi giết đệ tử của ta, cướp Tử linh ti của bọn họ, món nợ này ngươi có nhận hay không?" Thiền Sư vừa mở miệng đã hùng hổ doạ người, có điều hắn cũng có tư cách hùng hổ doạ người này, tương tự là Phù sư, nhưng thân phận của hắn so với Ngô Minh mới vừa trở thành Phù sư cao quý hơn đâu chỉ gấp trăm lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận