Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 778: Tuyệt cảnh sinh cơ

Khẩu súng lục Luger cỡ lớn lúc này cũng được Ngô Minh nắm lấy trong tay, giơ tay bắn mấy phát đánh nát đầu của ba tên Lính zombie khổng lồ đang xạ kích. Tài thiện xạ của Ngô Minh cực kỳ chính xác, đạn bắn trực diện từ hốc mắt Lính zombie khổng lồ bắn xuyên qua phía sau đầu, tạo ra một lỗ máu to bằng cái bát, mặc dù những tên Lính zombie khổng lồ mạnh mẽ này cũng không thể chống lại đạn bắn của súng ổ quay cỡ lớn.
Chỉ mất hai hoặc ba giây kể từ khi bắt đầu trận chiến ở đây, điều này tự nhiên thu hút sự chú ý của đám người Đoạn Quốc Nghị bên kia. Thích Đình quay đầu nhìn lại, liếc mắt liền thấy Ngô Minh cầm trong tay dao găm và súng lục lao ra từ phía sau tên Lính zombie khổng lồ thối rữa đã bị đánh nát phần trên cơ thể, lấy tốc độ nhanh khiến người khó có thể tin xẹt qua mười mấy mét khoảng cách, vẽ ra những cái bóng gần như ảo giác trong không khí. Ngay sau đó, anh ta vung dao găm đâm xuyên qua đầu của một tên Lính zombie khổng lồ, lập tức đầu của tên Lính zombie khổng lồ kia bị đóng băng, sau đó Ngô Minh một cước đá ra đánh nát đầu.
“Cẩn thận!” Lúc này, Thích Đình nhìn thấy một Lính zombie khổng lồ xuất hiện sau lưng Ngô Minh, đã nhắm họng súng máy hạng nặng vào sau đầu anh ta. Chỉ cần nó bóp cò thì viên đạn cỡ lớn sẽ ngay lập tức bắn nát đầu của Ngô Minh thành nhiều mảnh.
Chỉ có điều Thích Đình chưa kịp nói xong thì Lính zombie khổng lồ đã bóp cò súng, mà trước đó họng súng máy hạng nặng đã nâng lên hơn mười phân khiến toàn bộ đạn bắn lên không trung, chính là Ngô Minh đã nâng cao nòng súng. Thần kinh phản xạ và tốc độ siêu phàm để cho anh đúng lúc làm ra phản ứng, đưa tay nâng họng súng lên để tránh viên đạn. Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh dùng sức cánh tay của mình để nhắm họng súng vào một tên Lính zombie khổng lồ bên cạnh, đồng thời, cánh tay còn lại của anh ta ném bay con dao găm băng xuyên qua sau đầu một tên Lính zombie khổng lồ đang định ra tay với Thích Đình và Đoạn Quốc Nghị.
Nếu chỉ là một con dao găm thông thường, đương nhiên sẽ không thể giết được tên Lính zombie khổng lồ này chỉ bằng một nhát dao, nhưng nếu đó là một con dao găm đã được ban phước hàn băng thì tình hình sẽ khác. Đầu của người Lính zombie khổng lồ không may bị đóng băng, giết chết nó.
Họng súng do Ngô Minh quay đã hạ gục tên Lính zombie khổng lồ phía đối diện, ngay cả lớp da khảm thép tấm cũng không thể chống lại hoàn toàn sức bắn của súng máy hạng nặng, chưa kể uy lực của súng máy hạng nặng là vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đối phương đã bị bắn chết. Không còn dao găm, Ngô Minh đã dùng quyền đấm vào tên Lính zombie khổng lồ, cú đấm này anh ta đã dùng tới 120% sức lực của mình. Sức mạnh này đủ để giết chết Sát Lục giả, còn tên Lính zombie khổng lồ này không bằng Sát Lục giả, cú đấm này trực tiếp đem đối phương lồng ngực đánh nát, xương sườn cùng xương sống cũng gãy vỡ, đồng thời da thịt phía sau cũng bị xuyên thủng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Minh đã tiêu diệt hết đám Lính zombie khổng lồ, vẫn còn một số lượng lớn binh lính thây ma bình thường ở đó. May mắn thay, đám người Đoạn Quốc Nghị đã hồi phục và bắt đầu mượn địa hình phản kích. Tuy nhiên, có quá nhiều binh lính thây ma bình thường ở đây, ít nhất là hơn 100 tên, cho dù Ngô Minh có giết được chúng thì cũng sẽ rất phiền phức.
Sau khi tiêu diệt hết đám Lính zombie khổng lồ, Ngô Minh quay đầu lại nhìn. Sau đó, anh ta lao ra vài bước và bắt được Trưởng phòng nghiên cứu đang chuẩn bị chạy trốn. Về phần các nhà nghiên cứu khác thì họ đã chết trong cuộc đấu súng hỗn loạn vừa rồi, hoặc bị giết bởi những binh lính thây ma đã được kích hoạt. Nhưng chỉ có Trưởng phòng nghiên cứu này thì những binh lính thây ma dường như không tấn công hắn, hiển nhiên là có chút kỳ quái.
Tạm thời Ngô Minh không có thời gian tìm tòi nghiên cứu nguyên do trong đó. Kể từ khi phát hiện ra giá trị của Trưởng phòng nghiên cứu này, anh phải tận dụng triệt để.
Mang theo Trưởng phòng nghiên cứu này, Ngô Minh nhảy một cái rơi xuống bên người Thích Đình, lúc này tính cả Đoạn Quốc Nghị cũng chỉ còn lại năm người, những người còn lại đều đã chết trong trận chiến vừa rồi, đây cũng do Ngô Minh động tác nhanh, bằng không tất cả họ sẽ chết ở đây.
Đúng như dự đoán của Ngô Minh, nắm trong tay tên Trưởng phòng nghiên cứu thì đám binh lính thây ma xung quanh cũng không dám tới gần mà chỉ đứng cách đó hai ba thước, dùng ánh mắt chết xám xịt khủng bố nhìn mọi người.
“Được rồi, chúng ta an toàn, đừng nổ súng, kiểm tra đạn dược!” Đoạn Quốc Nghị cũng phản ứng nhanh, thấy Thích Đình tiến lên nói chuyện với người đàn ông liền biết đối phương là của bên mình, lúc này mới nhìn xung quanh mình chỉ còn ba người lính vẫn còn sống, những người khác đã hy sinh. Không nghi ngờ chút nào, nếu như không phải người kia xuất hiện giải vây thì bọn họ tuyệt đối một người đều không sống nổi.
“Ngô Minh, anh… sao anh lại ở đây!” Thích Đình nhìn thấy Ngô Minh xuất hiện, hơn nữa còn mạnh mẽ giết chết mười mấy tên Lính zombie khổng lồ, trong lòng cô vừa kích động vừa kinh hãi, dù sao chuyện này cũng nằm ngoài dự đoán của cô.
Thấy Thích Đình không sao cả, Ngô Minh nói đơn giản: "Một Thiếu tá tên Lâm Bân đã đưa người đến chỗ của Giáo sư Từ để bắt chúng tôi, nhưng hắn ta đã bị tôi giết, cho nên mới tới đây."
Thích Đình gật đầu, cô ấy không có thời gian để hỏi thêm câu hỏi ở thời điểm quan trọng này, nhắc tới cũng kỳ, giờ khắc này có thể nói là tuyệt cảnh, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Minh thì cô ấy không hề lo lắng, như thể cô ấy đã có hậu thuẫn, có chỗ dựa tinh thần. Nguyên bản Thích Đình không có tính cách thích dựa vào người như vậy, nhưng trong trụ sở ngầm gặp phải quá nhiều nguy hiểm, có thể nói mấy lần cô đã đứng trước bờ vực của cái chết, nhưng cũng nhờ có Ngô Minh ở đó cô ấy mới có thể vượt qua nhiều nhiều tình huống chắc chắn phait chết.
Tuy rằng không quen biết Ngô Minh lâu, nhưng Thích Đình có cảm giác cô và đối phương dường như đã quen biết nhau từ lâu, hơn nữa còn là loại mà cô có thể tin tưởng tuyệt đối.
Mặc dù tình hình lúc này nguy cấp, nhưng có Ngô Minh ở bên cạnh, sẽ không phải là tình huống tuyệt vọng.
“Ta khuyên ngươi buông ta ra, như vậy còn có cơ hội sống, bằng không chỉ với sáu người các ngươi thì chỉ có một con đường chết!" Trưởng phòng nghiên cứu bị Ngô Minh bắt giờ khắc này cực kỳ kiêng kỵ nhìn Ngô Minh, sau đó nói to, dĩ nhiên là trong lúc nói tránh ánh mắt của Ngô Minh, tựa hồ hắn cực kỳ sợ hãi đối phương.
Ngô Minh có thể dễ dàng nắm bắt được phản ứng này, chỉ có hai khả năng đối phương có biểu hiện này, hiển nhiên hắn nhận biết mình, càng là biết mình lợi hại. Nếu tên Trưởng phòng nghiên cứu này cũng biết thì Công ty Tinh Hà cũng biết điều đó, thậm chí Ngô Minh luôn nghi ngờ cao tầng của Công ty Tinh Hà đã biết tình hình ở trụ sở ngầm, nhưng lúc đó, họ chỉ có thể theo dõi chứ không thể thay đổi tình hình.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chính mình coi như là đã có mối quan hệ với Công ty Tinh Hà.
"Câm miệng, nói nhảm nữa ta liền đập chết ngươi!" Đoạn Quốc Nghị hét lên vào lúc này, nhưng anh ấy đã bước tới và đưa cho Ngô Minh một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn.
Nhưng Ngô Minh vẫy tay và nói trước: “Ta không phải là quân nhân, ta chỉ ở đây để cứu Thích Đình!”
Nói xong, Ngô Minh nhớ ra đám người Lưu Bân bên kia vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh, và ngay lập tức hướng về Trưởng phòng nghiên cứu hỏi: “Họ xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh ta đưa tay ra chỉ vào chỗ đám người Lưu Bân đang đứng, nơi đó cách chỗ này rất xa nên không bị ảnh hưởng gì.
Trưởng phòng nghiên cứu dường như vô cùng sợ hãi Ngô Minh, vừa nhìn thấy Ngô Minh trực tiếp hỏi hắn, lập tức rùng mình một cái, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi.
“Họ sẽ bất tỉnh sau khi uống thuốc đặc biệt, nhưng sau mười hai giờ thì tác dụng của thuốc sẽ qua đi!” Trưởng phòng nghiên cứu thành thật nói.
“Ta không đợi được 12 giờ!” Ngô Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.
"Lời ta nói là thật, ta đây không có thuốc giải, loại thuốc đó cũng không có thuốc giải, huống hồ coi như cứu sống bọn họ cũng vô dụng, bên ngoài còn có chủ quản cấp bậc cao hơn ta, bọn họ không thể tha các ngươi rời đi, thậm chí bọn họ cũng không sẽ để ý sự sống chết của ta, đánh giá chẳng mấy chốc sẽ tấn công, có lẽ bằng pháo kích để phá hủy hoàn toàn nơi này!” Trưởng phòng nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Ngô Minh và nói.
Ngô Minh có thể thấy được người này không nói dối, ngay sau đó, Ngô Minh dùng thần thức xâm nhập ý thức của đối phương, điều này cũng khẳng định suy đoán của Ngô Minh. Ngoài ra anh cũng nhìn thấy một số ký ức thuộc về đối phương, mặc dù không thấy nhiều nhưng có thể coi như là giải đáp nghi ngờ hiện tại của Ngô Minh.
“Quả nhiên, Công ty Tinh Hà biết về trụ sở dưới lòng đất!” Ngô Minh liếc mắt nhìn kẻ đang sùi bọt mép lúc này, lại lấy ra một vi mạch dưới da tai đối phương.
Đây là chip phân biệt, chỉ cần là vũ khí sinh học của Công ty Tinh Hà thì sẽ không tấn công hoặc tiếp cận người có loại chip này, rõ ràng đây là bảo hiểm do Công ty Tinh Hà thiết lập cho chính bọn chúng. Suy cho cùng, nếu vũ khí sinh học tràn lan trên thế giới, chúng cũng cần được bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Những thứ này cũng bị Ngô Minh đọc từ ký ức đối phương, di chứng của việc cưỡng ép đọc ký ức là bệnh nặng, thậm chí trở thành một tên ngốc. Ngô Minh đối với A Mỗ tự nhiên sẽ có chừng có mực, cũng sẽ không đọc quá độ ký ức của nó, nhưng Trưởng phòng nghiên cứu này thì không cần cẩn thận như vậy.
Kéo Lưu Bân qua, mặc dù bây giờ Ngô Minh không thể khôi phục lại ý thức của Lưu Bân, nhưng ít nhất phải đảm bảo đối phương sẽ không bị thương.
"Làm sao bây giờ? Bên ngoài bị trọng binh bao vây, còn có xe tăng, thậm chí có cả những con quái vật này do Công ty Tinh Hà chế tạo. Sáu người chúng ta không thể thoát ra được." Đoạn Quốc Nghị nói vào lúc này, anh ta cũng nhìn ra rồi, Ngô Minh không phải người bình thường, có điều mặc kệ đối phương là người nào, trước mắt đều là người mình, nếu như không thể phá vòng vây mà ra, như vậy nói cái gì cũng vô dụng.
“Đoạn đoàn trưởng, nếu như chạy trốn, anh có kế hoạch gì không?” Ngô Minh hỏi ngược lại, nhưng anh không lo lắng về tình hình hiện tại.
Đoạn Quốc Nghị nhìn chằm chằm Ngô Minh, nhưng lại nói: "Tư lệnh Đổng Hưng Thịnh đã nhận thấy vấn đề trước đó, vì vậy ông ấy đã cử trung đoàn của tôi đến diễn kịch trước, bây giờ ông ấy đóng quân ở một khu vực cách Vũ Thành 30 km. Tôi dự định đi tìm lính của mình trước để đánh trả, sau đó báo cáo Bộ Quốc phòng hoặc lãnh đạo cấp trên... "
Ngô Minh lắc đầu cắt ngang lời của Đoạn Quốc Nghị: "Nghe lời khuyên của ta đi, đi ra ngoài, tìm nơi củng cố quyền lực, đừng dễ dàng trở về, nếu như anh có thể liên lạc với thượng cấp kia càng tốt hơn, nếu như không thể thì cũng đừng liên hệ, một lúc sấn loạn anh mang theo Thích Đình cùng đi, còn có anh ta... "
Chỉ vào Lưu Bân, người trông có vẻ mặt si ngốc, Ngô Minh nói tiếp: "Nhất định phải bảo đảm an toàn của bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận