Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 452: Mũ thuyền trưởng hàng hải

Nếu là Ngô Minh kiếp trước, có thể sẽ rất cao hứng khi bắt gặp phiên chợ trên biển như vậy, có thể thoả thích tìm kiếm những thứ mới lạ, hữu ích khắp nơi, Nhưng bây giờ Ngô Minh có tầm nhìn rất cao, chỉ đi mấy chiếc thuyền, nhìn những món đồ bày bán đa dạng bên trên lập tức mất đi hứng thú tiếp tục mua sắm.
Nhưng đối với Đại Hồ tử, Tích Hi và những người khác, những thứ được bán ở đây là những thứ thực sự tốt. Chẳng hạn như các thẻ Thuỷ thuộc tính khác nhau, bao gồm thẻ sinh vật, thẻ phép thuật, áo giáp và vũ khí. Họ rất thích thú khi nhìn thấy chúng, nhưng họ không thể mua được những thứ này. Ngoài ra, có rất nhiều đạo cụ kỳ lạ, chẳng hạn như vật liệu từ một con quái vật đại dương nào đó, một tinh thạch xanh nào đó và thậm chí còn bán cả một chiếc thuyền.
Chẳng qua phiên chợ trên biển này, ở trong mắt Ngô Minh thật sự không có gì có thể xem.
Anh ta không có ý định lãng phí thời gian, Ngô Minh thông thạo ngôn ngữ Đệ tứ nguyên khí thế giới, nhanh chóng tìm được một con thuyền chuyên bán các loại tình báo.
Con thuyền này cũng rất đặc biệt, toàn thân đen nhánh và được bao bọc bên dưới một tấm bạt dày màu đen, những người bên trong cũng mặc áo choàng, một bộ thần bí khó lường.
Nghe nói Ngô Minh muốn mua thông tin, một người đàn ông mặc áo choàng ngay lập tức chào đón Ngô Minh.
"Ngươi muốn mua loại thông tin nào? Để ta giải thích trước, giá thông tin chúng ta bán không thấp, thông tin khác nhau thì giá cả cũng khác nhau, nếu như trả không nổi Thẻ nguyên khí, vậy chúng ta sẽ dùng tính mạng của ngươi để bù vào!” Người đàn ông mặc áo choàng lúc này hung dữ nói.
“Chỉ là nguyên khí cấp ba mà cũng dám mạnh miệng!” Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp điểm ra cấp độ nguyên khí đối phương. Nói chung, nếu không phóng nguyên khí của chính mình, người khác không thể nào biết được mình có bao nhiêu cân lượng. Nhưng Ngô Minh lại là khác loại, vì vậy người đàn ông mặc áo choàng phía đối diện lập tức sửng sốt.
Bất kể là ở Nguyên khí thế giới nào, vô luận là chủng tộc nào, đều chỉ theo đuổi uy thế quyền lực. Nói một cách thô tục, ai có nắm đấm lớn hơn mới có quyền lên tiếng, người đàn ông mặc áo choàng bị Ngô Minh khiển trách có chút thiếu tự tin, thái độ lập tức mềm xuống.
“Cái này… Vừa rồi ta mới nói về quy tắc của chúng ta, nhưng nếu là ngài, ta tin tưởng sẽ không có vấn đề gì, ngài cần gì cứ thoải mái nói!” Người đàn ông mặc áo choàng chỉ có thể cung kính nói khi hắn ta không nắm chắc lá bài tẩy của Ngô Minh.
Ngô Minh hừ lạnh thầm hiểu trong lòng. Nói chuyện với những Dị Tộc nhân này, tốt nhất là nên thể hiện thực lực của mình trước, nhưng hiện tại thực lực đã giảm xuống đáng kể, anh ta chỉ có thể dùng 'lừa đảo' để lên tiếng.
Nghĩ vậy, Ngô Minh nói tiếp: “Ta vừa mới đến vùng Loạn Lưu Hải này. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết cách nào thoát khỏi vùng Loạn Lưu Hải không?”
Ngô Minh lúc đầu không hỏi về con tàu có treo cờ cá mập, hỏi như vậy phong hiểm quá lớn. Vạn nhất con tàu có treo cờ cá mập có thế lực khổng lồ, và cũng liên quan đến phiên chợ trên biển, mình hỏi như vậy chẳng khác nào tự tìm phiền toái.
Vì vậy vấn đề này nên đặt phía sau, đối với Thẻ nguyên khí dùng để thanh toán thì Ngô Minh có khá nhiều trong tay. Phải biết Ngô Minh vừa chiếm được Tạp giới của Flamenco trước đó, tên Đạo tặc cấp cao này có rất nhiều Thẻ nguyên khí, đủ để Ngô Minh tiêu xài.
Khi người đàn ông mặc áo choàng nghe câu hỏi đầu tiên của Ngô Minh, hắn ta lập tức choáng váng.
"Thì ra ngài là mới vừa tiến vào Loạn Lưu Hải. Nhưng mà nơi đây chỉ có thể vào không ra được. Một khi tiến vào, vậy thì vĩnh viễn không ra được. Cho nên vấn đề đầu tiên của ngài ta không trả lời được, tự nhiên không cần trả tiền !" Người đàn ông mặc áo choàng lịch sự nói.
Ngô Minh gật đầu, nhưng không có biểu hiện bất mãn mà hỏi một số chuyện khác về vùng Loạn Lưu Hải, sau đó chuyển đề tài nói: "Mấy ngày trước, ta từng nhìn thấy một chiếc thuyền treo cờ cá mập, có vẻ rất hùng mạnh, ngươi có biết họ là ai không? "
" Cờ cá mập? Ta biết, đó là Ngư nhân nhất tộc Cá Mập Hào, một trong những thế hàng đầu trong vùng Loạn Lưu Hải, thích săn lùng và tìm kiếm những sinh vật đặc biệt và kho báu để bán. Địa điểm yêu thích của họ là Trầm Thuyền cốc! " Người đàn ông mặc áo choàng nói.
“Trầm Thuyền cốc ​​ở đâu?” Ngô Minh tiếp tục hỏi.
"Trầm Thuyền cốc ​​là phần trung tâm nhất của vùng Loạn Lưu Hải. Muốn đến đó thì phải có thực lực nhất định. Đây cũng là nơi tập kết và phiên chợ lớn nhất của đảo. Với thực lực của chúng ta thì không dám đến đó. Ngài đã đi vào Loạn Lưu Hải vực thì sớm muộn gì cũng sẽ biết Trầm Thuyền cốc, nơi có những thứ quý hiếm nhất trong vùng Loạn Lưu Hải, muốn mua bán đồ vật, nhất định phải tới đó!” Người mặc áo choàng lúc này lộ ra một chút khao khát.
"Về Trầm Thuyền cốc, ngươi còn biết cái gì?" Ngô Minh lộ ra vẻ tò mò, không ngờ lại có một nơi như vậy giữa vùng biển đầy sóng gió này.
"Trầm Thuyền cốc, là nơi có tàu chìm lớn nhất vùng Loạn Lưu Hải. Nghe nói trong đó có vô số bảo vật, cho tới nay vẫn chưa có ai hoàn thành việc thăm dò con tàu lớn đó, nghe nói mỗi năm chỉ có thể vào được một lần. Mặt khác, Tái Trác Hào một trong Tam đại U Linh Thánh Địa cũng một mực neo đậu ở bến cảng Trầm Thuyền cốc. Năm đó, trước khi chúng ta ngộ nhập Loạn Lưu Hải vực, Tái Trác một trong tam đại U Linh Thánh Địa biến mất đã lâu rồi, chỉ khi ta đến đây mới biết được, Tái Trác một trong tam đại U Linh Thánh Địa là một chiếc thuyền lớn, hơn nữa đã bị vây ở Loạn Lưu Hải vực mấy trăm năm! " Người mặc áo choàng giảng thuật rất cẩn thận, nhưng đối với Ngô Minh thì lại là một tin tức rung động.
Anh ta đã đoán được con tàu mà Khương Minh nói treo cờ cá mập đã bắt được Hải yêu nhất tộc, ước tính họ đến Trầm Thuyền cốc để bán. Nói cách khác, muốn tìm được Hải yêu nhất tộc, mình tốt nhất là đi Trầm Thuyền cốc xem qua.
“Câu hỏi cuối cùng, điều kiện để đến Trầm Thuyền cốc ​​là gì?” Ngô Minh cũng nghe người mặc áo choàng vừa rồi nói thực lực của bọn họ không dám đi, cho nên mới hỏi câu này.
"Điều kiện? Không có, nhưng vùng biển xung quanh Trầm Thuyền cốc không có sóng và gió, rất khó để tàu tiến về phía trước. Ngoài ra, ở đó thường có những tên cướp biển hung dữ và quái vật biển khổng lồ. Không có thực lực nhất định thì chưa tới Trầm Thuyền cốc đã táng thân nơi đáy biển. Cũng chính vì lý do đó mới có phiên chợ trên biển này, hay nói cách khác, đây là chợ giao dịch cho những thế lực không vào được Trầm Thuyền cốc. "
Ngô Minh không còn vấn đề nào nữa, trực tiếp đưa Thẻ nguyên khí của mình thanh toán cho đối phương, chút chi phí này Ngô Minh không cần so đo với đối phương. Người mặc áo choàng thấy Ngô Minh sảng khoái như vậy rất vui vẻ, cũng vô cùng tôn trọng.
Về phần Đại Hồ tử, Tích Hi bọn họ đi theo Ngô Minh cũng bội phục sát đất với anh ta, họ không thể hiểu được những gì anh ta nói vừa rồi.
“Thì ra mặt nạ đại nhân còn có thể hiểu được ngôn ngữ của các chủng tộc khác, thật lợi hại !” Đôi mắt của Tích Hi càng thêm phấn khích, cô hiểu được lần này mình đã đặt cược đúng.
Sau khi rời thuyền với ba người, Ngô Minh suy nghĩ một chút, nhưng không quay trở lại ngay.
Vì anh ta phải gấp rút đến Trầm Thuyền cốc nên hai con tàu rách nát sợ là có chút khó khăn. Ngô Minh cần một cái thuyền mới, nhanh hơn, lớn hơn. Hơn nữa phải có phương thức di chuyển đặc biệt, nếu không lượng dầu nguyên bản trên thuyền có thể không đủ dùng.
Tuy nhiên, những chiếc thuyền được bán ở phiên chợ trên biển này không lọt vào mắt xanh của Ngô Minh, những chiếc thuyền này không tốt bằng hai chiếc ban đầu.
Nhưng lúc này, Ngô Minh nhìn thấy trước mặt có một chiếc thuyền buồm bằng gỗ tương đối nhỏ, chỉ có một lão giả mặc trang phục thủy thủ đang ngồi chợp mắt, cả thuyền cũng là người duy nhất, cũng chỉ bán một món đồ.
Đó là một chiếc mũ.
Chiếc mũ này là một loại mũ đặc trưng của thuyền trưởng có gắn một chiếc lông vũ, thập phần cổ xưa, hơn nữa là có chút cũ nát.trừ cái này ra, chiếc mũ này trông không có gì đặc biệt cả, và chiếc thuyền của lão thủy thủ cũng quá nhỏ, thậm chí nói là một chiếc xuồng cũng không ngoa, cho nên cơ hồ không ai tiến đến hỏi thăm
Nhìn bộ dạng của người thủy thủ già, có vẻ như ông đã ngồi một mình trong một thời gian dài.
Nếu như năng lực cảm ứng nguyên khí của Ngô Minh không phải đặc biệt biến thái mà nói, khẳng định cũng chỉ là quét mắt một vòng đã bỏ qua rồi, nhưng mà có một số việc chính là trùng hợp như vậy.
Ngô Minh liếc qua và ngay lập tức bị chiếc mũ thu hút.
Bởi vì Ngô Minh cảm nhận được nguyên khí dao động rất mờ mịt trên đó, dao động này rất đặc biệt, mang đầy hơi thở của đại dương.
Vì vậy, Ngô Minh bước tới.
Tiếng giày giẫm lên thuyền khiến lão thủy thủ nhướng mi mắt toàn nếp nhăn liếc nhìn Ngô Minh, sau đó chỉ vào một tấm biển trên mặt đất, cũng không nói lời nào
Ngô Minh cúi đầu vừa thấy thì vui vẻ!
Trên tấm bảng có viết, Mũ thuyền trưởng hàng hải, giá bán 300 thẻ Thủy nguyên tố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận