Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 829: Thần mộ mở ra

Nhìn thấy Ngô Minh không nghe mình giải thích liền trực tiếp rời đi, Tích Hi chỉ cảm thấy tim mình như bị dao đâm, suýt nữa thì ngã xuống, nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào người đằng kia. Tinh Hà lạnh lùng nói: "Ngươi đã sớm biết về Ngô Minh rồi đúng không? Ngươi cùng hắn sớm đã có quan hệ, tại sao ngươi không nói cho ta?"
Tinh Hà không ngờ Ngô Minh liền rời đi như vậy. Lần này, hắn thật sự muốn cùng Ngô Minh liên hợp, nói trắng ra, hắn muốn mượn sức mạnh của Ngô Minh. Lần này, sương mù bao phủ khắp không trung, kết nối các thế giới kỳ dị lại với nhau, đương nhiên kế hoạch ban đầu của Công ty Tinh Hà bị phá vỡ hoàn toàn, tuy nhiên sau một thời gian thu thập thông tin tình báo, họ cũng có được tin tức về bảy đại Linh tộc và mảnh vỡ của Thần ấn.
Đặc biệt là cách đây vài ngày, một nhân viên cấp cao của công ty là Tích Hi từ trên trời rơi xuống, Công ty Tinh Hà đã ngay lập tức bắt được tín hiệu chip của nhân viên cấp cao trong người của Tích Hi, sau đó cử người đến đón cô ấy. Với tư cách là ông chủ lớn của Công ty Tinh Hà, Tinh Hà mới biết Tích Hi quen biết Ngô Minh.
Sau khi xác định được thân phận của Ngô Minh, Tinh Hà có một kế hoạch, muốn dùng Tích Hi để theo Ngô Minh, tốt nhất là lôi kéo Ngô Minh qua. Sau khi thu thập và phân tích thông tin tình báo trước đó, Tinh Hà đã biết Ngô Minh này chắc chắn là đến từ Nguyên khí thế giới tạo thành trong tinh thạch của Thần ấn. Tuy không biết đối phương làm sao có thể từ thế giới hư cấu đến thế giới thực, nhưng đối với Công ty Tinh Hà, Ngô Minh nhất định là then chốt có thể giúp Công ty Tinh Hà xoay chuyển thế cuộc.
Chỉ cần sử dụng máu của Ngô Minh để kích hoạt các Phục chế phẩm được sao chép từ thế giới chiều không gian thứ hai, sau đó nghĩ ra cách để kiểm soát các Phục chế phẩm này thì Công ty Tinh Hà sẽ có thể nắm được lợi thế thực sự, thậm chí cả bảy đại Linh tộc cũng không thể làm gì đối với họ.
Nhưng ai có thể ngờ khi nhìn thấy Ngô Minh, anh ta đã bỏ đi trước khi hắn ta còn chưa kịp mở miệng.
Nghe được câu hỏi của Tích Hi, Tinh Hà sắc mặt lạnh lùng: "Không phải ngươi nói ngươi và Ngô Minh rất quen thuộc sao, ta xem cũng chỉ đến như thế mà thôi. Hắn liền hứng thú nói chuyện cùng ngươi đều không có, vốn là ta cho rằng ngươi sẽ có một ít giá trị lợi dụng, kết quả vẫn để cho ta thất vọng."
Nói xong, hắn trở về chiến hạm phía sau, đồng thời nói với người của mình: "Đi theo Ngô Minh, hắn nhất định phải tới Thần mộ huyền phù này, nhớ kỹ, nếu có thể thu phục hắn là tốt nhất, nếu không, dù có dùng vũ lực cũng không quan trọng, thứ ta muốn là máu của hắn ta!"
"Vâng. Ông chủ!" Một tên thủ hạ lập tức nói, sau đó hắn liếc mắt nhìn Tích Hi bên kia không nhúc nhích nói: "Ông chủ, cô kia thì làm sao bây giờ?"
"Cô ta? Tuy cô ấy là nhân viên cấp cao của công ty, bất quá giai đoạn hiện tại chúng ta cũng không cần nữa, để cô ta tự sinh tự diệt đi!" Tinh Hà một mặt cao cao tại thượng nói, rồi trực tiếp bước vào chiến hạm bay lên đỉnh núi với các chiến hạm khác.
Mà Tích Hi từ đầu đến cuối liền không hề quay đầu lại, cô ta hai mắt thất thần, cô biết lần này mình đã làm sai.
Cô không nên tin những lời của Công ty Tinh Hà, rõ ràng là Ngô Minh cho mình đang thông đồng với Công ty Tinh Hà, cho nên mới phất tay áo rời đi. Từ khi Ngô Minh rời đi, Tích Hi mới biết người mà mình tiếp xúc mấy ngày đã trong lưu lại lòng cô vị trí trọng yếu cỡ nào. Thậm chí Tích Hi có thể xác định, mình thích người này.
Cho nên khi nhìn thấy anh không để ý tới mình rời đi, cô ta rất đau lòng. Nhưng điều này cũng cho thấy Ngô Minh quan tâm đến mình, nếu không anh sẽ không tức giận như vậy, nghĩ đến đây, Tích Hi đột nhiên nở nụ cười.
Một người nếu không quan tâm đến đối phương, đương nhiên sẽ không vì đối phương mà tức giận, việc Ngô Minh hất tay áo rời đi chỉ cho thấy anh ta quan tâm đến mình.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi đã khiến Tích Hi cảm thấy mình hạnh phúc muốn ngất đi.
“Không được, mình phải giải thích cho Ngô Minh, muốn anh ấy biết chân tướng sự việc!” Nghĩ đến đây, Tích Hi nhìn về hướng Ngô Minh rời đi, sau đó nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ phải leo lên đỉnh núi.
“Cho dù không có máy bay, có bò cũng phải leo lên, mình nhất định phải giải thích cho anh ấy hiểu!” Tích Hi đã hạ quyết tâm.
Giờ phút này, Ngô Minh đã lên tới đỉnh núi, nơi này rất cao, gió to khiến người ta khó mà đứng vững, tự nhiên đỉnh núi ở đây cũng trơ ​​trụi, ngoại trừ rộng lớn thì không có gì khác, ngẩng đầu nhìn lên thì có thể thấy một đám lôi vân rất lớn.
Lôi vân hiện ra một màu đen đáng sợ, giống như một chất lỏng bao phủ sấm sét, dù ở khoảng cách xa như vậy Ngô Minh cũng có thể cảm nhận được uy lực kinh khủng của sấm sét trên lôi vân.
Không nghi ngờ gì nữa, cho dù bị nhiễm loại sấm sét lỏng này một chút thì nhất định sẽ hồn phi phách tán, cho dù cường đại đến đâu cũng vô dụng, ngay cả Quỷ Hạm tộc đụng phải cũng như vậy.
“Vậy thì thứ được bao phủ trong lôi vân chính là Thần mộ huyền phù!” Ngô Minh tự lẩm bẩm một mình, dựa theo tình hình hiện tại, trừ phi chờ Thần mộ mở ra, nếu không thì không thể vào được, bất kể là thực thể hay Linh thể.
Ngô Minh lập tức ngồi trên mặt đất, nghĩ đến Tích Hi, Ngô Minh lại có chút buồn bực. Thực lòng mà nói, Ngô Minh cảm thấy không nên tức giận, Tích Hi trên thế giới này không phải là người mà mình quen thuộc, nói đúng ra, các nàng cũng không phải một người, giống như Thích Đình, nhưng tại sao mình vẫn quan tâm nhiều như vậy.
Có phải vì cô ấy đã lừa mình không?
Hay mình xem cô ấy và vợ mình là người một?
“Lão Hắc, đi ra cho ta!” Ngô Minh lúc này gầm lên một tiếng, Lão Hắc cả kinh, run rẩy đi ra trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ngô Minh, hiển nhiên bị dọa sợ hãi.
"Lão... Tiền bối!"
"Ta hỏi ngươi, sau khi chúng ta bị bắn rơi đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết, nhớ kỹ, đừng giấu diếm chuyện gì, nếu không ta sẽ ném thẳng ngươi vào lôi vân phía trên!" Sau khi Ngô Minh nói xong, Lão Hắc run cầm cập, đám lôi vân ở trên đầu khoảng cách xa như vậy cũng đã có thể khiến Lão Hắc cảm thấy vô cùng sợ hãi, nó dám đánh cuộc, đừng nói đụng chạm, chỉ cần mình tiếp cận đến khoảng cách nhất định thì sẽ bị sức mạnh bá đạo sấm sét oanh tạc trên đám lôi vân đánh giết, liền một tia hồn phách cũng đừng nghĩ lưu lại.
"Ta nói, ta nói..." Lão Hắc vội vàng giải thích trải nghiệm mấy ngày nay. Thật ra rất đơn giản, sau khi rơi xuống, Tích Hi bảo Lão Hắc trốn giữa đám vảy của Thiết bì nhân trong ba lô, sau đó Lão Hắc biết, là Tích Hi không muốn Lão Hắc bị người phát hiện.
Ngay sau đó, một chiếc máy bay nhỏ đến đón Tích Hi, lúc đó Tích Hi cũng yêu cầu máy bay đến đón Ngô Minh, nhưng có một số lượng lớn nô lệ từ Quỷ Hạm tộc đi theo hướng đó, còn Công ty Tinh Hà thì không muốn nổi lên xung đột với Quỷ Hạm tộc nên không dám tới đó mà mang Tích Hi đi.
Khi đó Tích Hi đã bị khống chế đi lên, cô và những người từ Công ty Tinh Hà nói về bảy đại Linh tộc và mảnh vỡ Thần ấn, đồng thời cũng muốn Công ty Tinh Hà giúp đỡ Ngô Minh.
Nói đến đây, Ngô Minh đã biết mình có thể đã hiểu lầm Tích Hi, cô ấy không thông đồng với Công ty Tinh Hà, bởi vì cô ấy cảm thấy vào thời điểm này, Công ty Tinh Hà cũng ở trong trận doanh nhân loại, có một hạm đội hùng mạnh nên có thể đến giúp đỡ mình.
Và từ đầu đến cuối, Tích Hi không để cho Lão Hắc lộ mặt, hiển nhiên cô gái thông minh này đã để lại một lối thoát cho bản thân.
Có quá nhiều điều mà Lão Hắc biết, Ngô Minh có thể chắc chắn Lão Hắc sẽ không bao giờ dám nói dối mình. Ngay lập tức, anh ta muốn quay lại tìm Tích Hi, nhưng Ngô Minh đã nhanh chóng nhịn xuống.
Bởi vì vào lúc này, từng luồng khí tức mạnh mẽ từ đàng xa kéo tới, với cảm ứng linh khí của Ngô Minh thì anh lập tức biết là ai đang tới.
“Là Thiên Khải tộc!” Ngô Minh tự lẩm bẩm một mình, nếu đã như vậy thì tốt nhất đừng để Tích Hi nhúng tay vào. Giờ cô ấy ở Công ty Tinh Hà thì an toàn hơn, dù sao thì Công ty Tinh Hà cũng có hàng trăm chiến hạm có chiều dài 50 mét, tuy về mặt công nghệ khoa học kỹ thuật thua kém so với Quỷ Hạm tộc, nhưng lại có lợi thế hơn về số lượng.
“Xem ra, ta chỉ có thể đợi lát nữa sẽ tìm cô ta!” Ngô Minh biết mình và Thiên Khải tộc có quan hệ không thể tách rời, dù sao Thánh tổ của Thiên Khải tộc cũng bị mình xé nát, hai bên đã là kẻ thù không đợi trời chung.
“Lão Hắc, ngươi cũng nên trốn trong Đệ nhất khí hải của ta. Hiện tại ngươi không còn có thể tham gia trận chiến nữa!” Ngô Minh nói, Lão Hắc tự nhiên là cầu còn không được, tồn tại nơi này càng ngày càng mạnh, xưa nay Lão Hắc tự xưng là một mãnh quỷ, trăm năm lão quỷ, đi đâu cũng là đại ca, nhưng hiện tại, nó ước gì mình chỉ là một cái rắm, tốt nhất là đừng ai để ý đến nó.
Ngay lập tức, nó biến thành một đám khói đen và ẩn vào giữa mi tâm của Ngô Minh.
Khoảnh khắc tiếp theo, hàng ngàn bóng người xuất hiện trên bầu trời, tất cả đều mặc áo giáp, và bốn người phía trước có vóc dáng đặc biệt cao, là Thiên Khải tộc.
Hiển nhiên, bọn họ cũng nhìn thấy Ngô Minh, như cái gọi là kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, bốn Thiên Khải kỵ sĩ lập tức bùng lên từng luồng linh diễm mạnh mẽ chuẩn bị xông tới.
Tuy nhiên, hai bóng đen khổng lồ xuất hiện trên bầu trời đã làm dịu lửa dữ của Thiên Khải tộc.
“Quỷ Hạm tộc!” Bốn Thiên Khải kỵ sĩ nhìn thấy hai cái bóng khổng lồ và biết họ không thể gây phiền phức cho Ngô Minh bây giờ, bằng không thì cuối cùng chỉ có Quỷ Hạm tộc là có lợi.
Họ rõ ràng không phải là những người duy nhất có cùng ý nghĩ, Quỷ Hạm Vũ, một trong hai Quỷ Hạm tộc lúc này cũng muốn động thủ sau khi phát hiện ra Ngô Minh. Trước đó Ngô Minh đã phá hủy căn cứ của Quỷ Hạm tộc của hắn ở Hải Sơn lĩnh, thả tất cả nô lệ rời đi, thậm chí còn hủy diệt hàng triệu linh hồn con người mà hắn đã cực khổ thu thập được, phải biết linh hồn là nguồn năng lượng chính của Quỷ Hạm tộc.
Ngoài ra, đối phương còn thao túng vũ khí của Quỷ Hạm tộc bắn hắn bị thương, có thể nói Quỷ Hạm Vũ là người thù hận Ngô Minh nhất, tất nhiên, thứ mà hắn muốn nhất chính là Thiên Hạm ẩn trong ý thức của Ngô Minh, bất quá chuyện này chỉ có thể tiến hành trong bóng tối, trước mắt thần mộ đã sắp mở ra, nếu như ở đây ra tay đánh nhau thì rất có thể sẽ được không đủ bù cái mất.
Vì vậy, Quỷ Hạm tộc cũng phải nín chịu, tất nhiên, nếu tính cả trăm chiến hạm của Công ty Tinh Hà, lực lượng chờ Thần mộ huyền phù mở ra đã lên tới bốn thế lực.
Mà trong này Ngô Minh chỉ là một người. Bốn thế lực đáng ngạc nhiên là không có giao tiếp hay xung đột, chỉ chiếm cứ một khu vực rồi yên lặng chờ đợi Thần mộ huyền phù mở ra, hiển nhiên bọn họ đều biết sau khi Thần mộ huyền phù mở ra là thời gian cho một cuộc chiến thực sự lúc đại chiến nổ ra.
Cuối cùng, sau mười giờ chờ đợi, đám lôi vân lơ lửng trên bầu trời bắt đầu từ từ tiêu tán, lộ ra một hòn đảo huyền phù khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận