Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 457: Thú loa hiển uy

Nhưng ngay khi con Rùa biển khổng lồ này chuẩn bị nuốt trọn con thuyền trên lưng nó, đột nhiên thân thể nó rung chuyển, sau đó dường như nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, đôi mắt to tròn đầy vẻ sợ hãi. Khoảnh khắc tiếp theo, con thủy quái khổng lồ đã làm hành động không thể tin được, đó là nó ngay lập tức bắt đầu trầm xuống, nhưng nó rất cẩn thận vì sợ lật ngửa thuyền, cho đến khi thân thuyền nổi trở lại trên mặt biển, con Rùa biển khổng lồ này mới một lần nữa tiềm vào trong biển, trong chốc lát, cũng không biết đã chạy đến nơi nào.
Nó vậy mà lại chạy trốn!
Nó đến rất nhanh và chạy trốn còn nhanh hơn, không ai kịp phản ứng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng những người trên thuyền nhận thấy con Rùa biển khổng lồ giống như hòn đảo này đủ để nghiền nát mọi thứ với kích thước không gì so sánh được, nuốt chửng toàn bộ con thuyền của họ mà không hề hấn gì, cuối cùng nó lại chạy trốn một cách ngoạn mục, nhưng đó là vì nó đã nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ.
Đúng, đó là chi tiết mà mọi người đều nhận thấy.
Con Rùa biển khổng lồ đó sau khi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ thì lập tức sợ hãi, sau đó bỏ chạy ngay lập tức, như thể người đeo mặt nạ chính là khắc tinh của nó.
Ngay lập tức, trong lòng mọi người địa vị của người đàn ông đeo mặt nạ đã đạt đến tầm cao của một vị thần. Tất cả mọi người đều nhìn anh ta với vẻ mặt cuồng nhiệt. Hiện tại người đeo mặt nạ nói cái gì thì bọn họ sẽ tin cái đó, tuyệt đối sẽ không có một tia hoài nghi.
Những người trên tàu cướp biển ở đằng xa cũng là vẻ mặt không dám tin. Họ biết con Rùa biển khổng lồ chính là 'vũ khí' mà cao thủ ban tặng cho bọn chúng, nó thường ẩn nấp ở vùng biển này, chỉ cần sử dụng trống chiến đặc biệt là có thể kêu nó xông lên tấn công kẻ thù.
Trước kia gặp phải con mồi khó nhằn, bọn chúng đều kêu con Rùa biển khổng lồ dưới đáy biển sâu, trồi lên tấn công nuốt chửng cả thuyền lẫn người, cũng có thể thêm một loại thức ăn cho Rùa biển khổng lồ. Có điều lúc này lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
“Tại sao con thủy quái khổng lồ lại không tấn công những người đó, chết tiệt!” Ngư nhân hải tặc tay cầm trống vẻ mặt dữ tợn, giờ họ không còn cách nào khác đành phải nhìn con mồi chạy thoát, bởi vì con cá lớn một sừng đã kéo thuyền cho bọn chúng đã bị đối phương bắn chết toàn bộ. Bây giờ nghĩ lại, thủ đoạn đối phương khá lợi hại, trực tiếp tấn công vào mắt xích yếu nhất, trong vùng biển này không có sóng gió, nhất định phải có một con cá lớn như vậy để kéo thuyền, nếu không tốc độ sẽ cực kỳ chậm.
Về phía Ngô Minh, khi thân tàu một lần nữa hạ xuống biển, anh ta lập tức dùng Mũ thuyền trưởng hàng hải thúc giục con tàu nhanh chóng ra khơi, con Rùa biển khổng lồ vừa rồi cũng khiến Ngô Minh sợ hãi, hóa ra nó lại là nguyên khí cấp năm, và quan trọng nhất, đối phương lại là một sinh vật siêu khổng lồ.
Những sinh vật siêu khổng lồ như vậy không thể đo lường bằng cấp độ nguyên khí thông thường. Kích thước cơ thể, làn da không thể phá vỡ và sức mạnh vô song của chúng đều là tồn tại bất khả chiến bại. Đừng nói Ngô Minh bây giờ, ngay cả khi thực lực ở đỉnh cao thì anh ta chưa chắc có thể xử lý con Rùa biển khổng lồ này.
Đương nhiên, nếu đối phương muốn tấn công thuyền của mình, Ngô Minh cũng không có biện pháp gì.
Khi đó, Ngô Minh cũng rất lo lắng khi con Rùa biển khổng lồ nâng thân tàu lên, lúc ấy đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến mọi phương pháp để ứng đối. Cũng may Ngô Minh đầu đủ cơ linh, lúc này cho dù dùng bất cứ thủ đoạn công kích nào cũng đều vô dụng, chỉ có thể dùng những phương pháp khác. Đúng lúc này, Ngô Minh nghĩ tới 'Thú loa' lấy được từ chỗ Vạn Thú Đốc Quân đó.
Thứ này lúc ấy có thể khống chế trăm vạn dã thú, nhưng Ngô Minh không biết thúc giục nên chỉ có thể cất nó đi. Lúc này Ngô Minh nhìn thấy thuyền của mình cũng sắp bị nuốt mất, đằng nào cũng chết chắc nên thử liều một phen, nên anh chỉ có thể đành lấy Thú loa ra, cố gắng thổi đúng giai điệu để điều khiển con Rùa biển khổng lồ này.
Đương nhiên, Ngô Minh cũng biết khả năng thành công của mình là cực kỳ nhỏ, nhưng dù sao cũng phải cố gắng thử một lần. Khi anh ta lấy Thú loa ra còn chưa kịp thổi thì con Rùa biển khổng lồ đã nhìn thấy Thú loa, sau đó giống như nhìn thấy một ma, sợ đến bỏ chạy trối chết.
Cái này là chân tướng của sự thật.
Ngô Minh cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra mấu chốt trong đó, vừa nhìn thấy Thú loa này thì làm sao con Rùa biển khổng lồ lại sợ hãi như vậy, nó sợ cái gì?
Chức năng duy nhất của Thú loa là điều khiển dã thú, chẳng lẽ sợ bị khống chế sao?
Hoặc có thể có một bí mật khác.
Ngô Minh không thể hình dung ra được, nếu bản thân Thú loa có thể chấn nhiếp và điều khiển dã thú mà nói thì cũng không đúng, bởi vì trước đó Ngô Minh đã lấy Thú loa này ra trước mặt những con dã thú khác, nhưng nó không có thần hiệu như thế.
Nhưng dù thế nào thì cái kết cũng tốt đẹp, đó là anh và cả thủy thủ đoàn đều đã thoát khốn, nhưng Ngô Minh đã có một quyết định dứt khoát và ngay lập tức di chuyển hết tốc lực, cố gắng thoát khỏi vùng biển xa lạ này trong thời gian nhanh nhất.
Phải mất hơn nửa ngày, xung quanh mới dần nổi sóng gió, hiển nhiên bọn họ đã rời khỏi vùng biển khủng bố không sóng gió, Ngô Minh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho lũ Thú nhân khổ lao trong thuyền chèo, còn mình thì trở lại nghỉ ngơi.
Trong khoang thuyền, Ngô Minh lại nghiên cứu Thú loa trong tay, vẫn không phát hiện ra gì, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Thú loa này chính là bảo vật, lần này phát huy công dụng rất lớn, có lẽ sau này khi đi sẽ có hữu dụng hơn.
Ngô Minh không biết khi anh ấy đang nghỉ ngơi, Tích Hi cùng Đại Hồ tử và những người khác đã bàn luận về chuyện con Rùa biển khổng lồ. Cái đề tài này trên thuyền đã là chủ đề nóng nhất, ai cũng hết sức tò mò và kích động.
"Các ngươi đã thấy chưa? Con rùa lớn hơn cả hòn đảo, sau khi nhìn thấy thuyền trưởng của chúng ta đã sợ hãi bỏ chạy. Xem ra lần này chúng ta đã đi theo một vị thuyền trưởng mạnh mẽ, ngay cả loại dã thú đó cũng không dám khiêu khích chúng ta!" Một nam sinh tỏ ra rất thích thú, ước gì tự mình khu hổ chấn động để xua đuổi quái thú khổng lồ.
"Đúng vậy. Nghĩ đến việc lúc trước ta còn làm trái mệnh lệnh của thuyền trưởng, thật sự là hành động tán tỉnh thần chết. Ước chừng với thực lực của thuyền trưởng, muốn giết ta cũng chỉ thổi một hơi là xong đời rồi." Khương Minh cũng có vẻ mặt sợ hãi, bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy hắn vì một cái lân phiến để khôi phục một chút nguyên khí mà cùng thuyền trưởng đối kháng, quả thực là ngu xuẩn đến cực điểm.
Lời nói của hắn lập tức đưa tới mọi người cộng minh.
"Cho nên mới nói, chúng ta phải trung thành đi theo thuyền trưởng. Giờ chúng ta không còn lo lắng về cơm ăn, áo mặc, thậm chí có thể thoát hiểm khi đối mặt với Dị Tộc nhân hải tặc. Đây là những gì thuyền trưởng đã ban cho chúng ta, không có thuyền trưởng, chúng ta ở trong vùng Loạn Lưu Hải này chỉ là con sâu cái kiến, mỗi ngày lo lắng hãi hùng. Nếu ai dám phản bội thuyền trưởng, ta sẽ là người đầu tiên từ chối! " Lúc này Tích Hi đột nhiên nói, nếu muốn nói người trung thành nhất với người đàn ông đeo mặt nạ trên con tàu này chính là cô ấy. Lúc này, Tích Hi cũng tận dụng hết khả năng của mình, trợ giúp người đeo mặt nạ củng cố quyền lực
Lúc này Tích Hi khác hẳn với mười ngày trước, cô ta bây giờ làm việc quyết đoán, thêm vào đó, bản tính vốn cứng cỏi, thực lực cũng tăng lên nên đã được công nhận là thuyền phó. Dù sao phần lớn thời gian, người đeo mặt nạ sẽ không xuất hiện, mọi chuyện cần thiết đều là Tích Hi toàn quyền quản lý.
Ngay cả Đại hồ tử bây giờ cũng phải nghe lời Tích Hi, tất nhiên những chị em đã từng có mối quan hệ tốt với Tích Hi cũng mong muốn nhận được nhiều lợi ích hơn nữa thông qua mối quan hệ này, nhưng họ đã phải thất vọng, Tích Hi sẽ không vì mối quan hệ cá nhân của mình mà quan tâm nhiều hơn đến những nữ sinh này, tất cả họ đều được đối xử bình đẳng, điều này cũng khiến cô ấy bị xa lánh mối quan hệ chị em trước đây của mình.
Lúc này, một nam sinh phụ trách trông coi trên cột buồm hét lên phía trước phát hiện một số xác tàu đắm, và hình như có người trên đó.
“Đúng hướng đường đi của chúng ta, cứ chậm rãi đi tới nhìn xem tình huống !" Tích Hi biết những chuyện vụn vặt như vậy không cần báo cho người đeo mặt nạ, cô có thể tự mình quyết định, đó cũng là quyền lực được người đeo mặt nạ ban cho cô ấy.
Mọi người lập tức làm theo, đến gần mới nhận ra đây là một con tàu lớn bị vật gì đập nát, đâu đâu cũng có ván gỗ và mảnh vỡ, trên ván gỗ nổi có hơn chục người quần áo không đủ che thân. Mọi người đang cuộn tròn trên tấm gỗ lớn, rõ ràng là những người sống sót sau vụ đắm tàu ​​này.
Điều đáng ngạc nhiên là cả chục người này đều là Nhân loại, nam có nữ, tất cả đều dinh dưỡng không đầy đủ, khi thấy tàu lớn chạy đến, vội vàng kêu cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận