Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 123: Cao giá

Buổi tối, Ngô Minh trở lại nhà Tiểu trùng, lúc này hai mẹ con đã ở đó, họ chuẩn bị một số thức ăn như thường lệ để chờ Ngô Minh trở lại. Cả hai người đều khá vui khi nhìn thấy Ngô Minh.
"Anh Ngô, anh về rồi. Hôm nay mẹ đặc biệt nấu một nồi canh lợn rừng. Ngon lắm, đến uống một bát đi!"
Tiểu trùng hào hứng nói, bởi vì mẹ nói với nó rằng chỉ khi nào Ngô Minh uống xong nó mới có thể uống, vì vậy đứa trẻ này đã có chút chờ không kịp.
Hai mẹ con cũng đã từng gặp qua rất nhiều người thuê nhà, nhưng Ngô Minh thuộc về người khác biệt, đừng nói là quái gở, Ngô Minh chưa bao giờ bắt nạt kẻ yếu, tuy rằng không nói nhiều nhưng lại cho người khác cảm giác đáng tin cậy, nên mẹ con Tiểu trùng hy vọng Ngô Minh có thể sống chung mãi mãi.
Ngô Minh hết lời khen ngợi sau khi uống một bát nước dùng, nói thật anh có ấn tượng tốt với hai mẹ con nhà này, nhưng sớm muộn gì anh cũng phải dọn đi.
Nghe xong quyết định chuyển ra ngoài sống của anh ấy, rõ ràng là cả Tiểu trùng và mẹ nó đều rất chán nản.
Ngô Minh lấy ra một bộ sưu tập nguyên khí đưa cho Tiểu trùng, loại vật này đã được bán khắp nơi trong Sư Thành, mỗi cái mười đồng vàng, nhưng đối với những người ở dưới đáy xã hội như Tiểu trùng thì không thể mua nổi. Ngô Minh cũng biết Tiểu trùng đã muốn có một chiếc từ lâu, nó được coi là một món quà của anh trước khi rời đi. Mười đồng vàng không là gì đối với Ngô Minh, mặc dù anh không còn một đồng nào trong túi.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Ngô Minh nghĩ ngợi trước khi rời đi, anh nói: “Ta sống ở số 135, tại khu Nam nội thành. Nếu gặp khó khăn gì thì có thể đến gặp ta!”
Sau đó, Ngô Minh trực tiếp rời đi nơi anh sống chưa đầy mười ngày này, Tiểu trùng và mẹ nó đều là những người tốt, về sau Ngô MInh cũng không để bụng cho họ một ít trợ giúp, bất quá hiện tại nâng cao thực lực mới là quan trọng.
Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau Ngô Minh tỉnh dậy sớm.
Ra khỏi cửa, Ngô Minh lái xe đến điểm hẹn mà Duẫn Vân Phi nói, đội Liệp Ưng đã đến trước rồi, khi thấy Ngô Minh đến họ đều chạy tới chào hỏi.
Lúc này, đội Liệp Ưng sử dụng ba chiếc xe, mỗi chiếc đều được trang bị đầy đủ vũ khí, và thậm chí để đối phó với lũ quái vật dưới nước, họ còn có hai khẩu súng giáo chạy bằng khí nén, với mũi tên sắc nhọn, ngạnh và dây thừng, một khi đã xuyên qua mục tiêu thì có thể kéo nó trở lại ngay lập tức.
Rõ ràng, đội Liệp Ưng đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc săn lùng này.
Duẫn Vân Phi mặc một bộ áo giáp làm bằng sắt mỹ thuật lót da mềm, thấy Ngô Minh đi tới, cười nói: “Ngô huynh, chúng ta phải đợi thêm một người.”
“Không sao đâu!”
Ngô Minh tự nhiên sẽ không để ý, dù sao hiện tại còn sớm.
Chờ thêm nửa tiếng nữa, cao thủ Duẫn Vân Phi chờ vẫn chưa tới. Thấy đã sáu giờ rưỡi, Duẫn Vân Phi đã không thể ngồi yên.
Chỉ là anh ta không nói gì, cuối cùng vất vả lắm mới mời được cao thủ trợ giúp, sợ không phải chỉ duy nhất của bọn mình phát hiện ra Ngân lân nhân ngư. Nếu chậm trễ thêm vài ngày nữa sẽ bị người khác giết chết, như vậy thì rất đáng tiếc, vì vậy anh ta rất lo lắng.
Đối với thực lực của vị cao thủ đó, Duẫn Vân Phi không có gì nghi ngờ. Đó là một người bạn tốt mà anh ta quen ở thế giới cũ. Hắn ta hiện là thành viên của một đội đứng trong top 10 ở Thành phố Sư tử. Nghe nói hắn có thể nhận được thẻ nâng cấp trong vòng hai tháng, trở thành thức tỉnh giả cấp 2, thủ đoạn nhiều, thực lực cũng cường đại, có cao thủ này gia nhập, Đoạn Vân Phi mới có thể cảm thấy nắm chắc sự tình.
“Mọi người đừng lo lắng, cứ chờ đi, có lẽ Nhạc Thần có chuyện phải trì hoãn!” Duẫn Vân Phi nói, nhưng sắc mặt có chút khó coi.
Sau đó mười phút, xa xa có một chiếc xe chạy tới, sau đó có một người nhảy xuống xe, Duẫn Vân Phi nhìn thấy, lập tức chào hỏi.
Đội của đối phương mạnh hơn đội Liệp Ưng của hắn gấp mười lần, hắn phải cầu xin sự giúp đỡ, Duẫn Vân Phi đương nhiên khá khách sáo.
Vẫn là câu nói kia, ở Tân thế giới, có thực lực liền có địa vị.
Vị khách là một thanh niên trạc hai mươi tuổi, vẻ mặt có phần kiêu ngạo, nhưng nhìn bộ giáp trên người và vũ khí trong tay, quả nhiên hắn ta có vốn để kiêu ngạo.
Thị lực của Ngô Minh rất tốt, nhìn thoáng qua có thể thấy áo giáp da trên thân người này là 'da chuột mây', là một loại áo giáp da rất đắt tiền, hiếm có, có sức phòng ngự cao và các tác dụng khác. Ngoài ra, quần áo của người này được chế tác bằng vải 'Băng tơ tầm', khiến Ngô Minh càng ngạc nhiên hơn.
Băng tơ tầm, đó là một thứ tốt thực sự, nếu bị một thanh kiếm cắt vào nó cũng không thể bị thương chút nào, điều quan trọng nhất chính là, vô luận nước hay lửa, đều không thể phá hư Băng tơ tằm. Lần trước khi Ngô Minh trúng Hỏa cầu thuật, nếu mặc quần áo làm bằng Băng tơ tầm, chắc chắn sẽ không bị thương chút nào.
Tất nhiên, nếu Ngô Minh được phép lựa chọn, Ngô Minh vẫn sẵn sàng mặc Liệp nhân bì giáp, vì Liệp nhân bì giáp toàn diện hơn và chất lượng tốt hơn.
Ngoài ra, thanh niên này cầm trong tay một cây trượng màu trắng rất khoa trương, chẳng khác gì một pháp sư, đầu cây trượng này còn được khảm một viên ngọc màu đỏ, trông thật chói mắt.
Nhưng Ngô Minh nhìn kỹ mới biết, viên đá quý màu đỏ kia chỉ đơn giản là một viên đá quý bình thường, không có chút nguyên khí nào, phía sau nó được khảm nhân tạo, hiển nhiên chỉ là để nhìn cho ngầu.
Nhìn Duẫn Vân Phi, thanh niên này cười nói có lỗi: "Vân Phi, thực xin lỗi, hôm nay phải tìm đội trưởng chúng ta xin nghỉ phép, sau đó mới chạy ra được. Chúng ta quen nhau đã vài năm, nên ta sẽ tự nhiên giúp chút việc này!”
Rõ ràng đây là cao thủ Duẫn Vân Phi nói tới, Nhạc Thần.
Nhưng đối phương đến muộn như vậy, thật sự là có chút cao giá.
“Được rồi, mọi người đều ở đây, chúng ta lên xe trước đi, trên đường sẽ nói tình huống của nhiệm vụ này!”
Đội trưởng Duẫn Vân Phi lúc này lập tức kêu đoàn viên lên xe.
Đương nhiên, lúc sắp xếp xe, bản thân anh ta ngồi cùng xe với Ngô Minh và Nhạc Thần, để trên đường có thể quen biết nhau.
Người lái xe là Đổng Cường của đội Liệp Ưng, nhưng Đổng Cường cũng không nói nhiều, Duẫn Vân Phi và Nhạc Thần đang tán gẫu dọc đường, tự nhiên khi Ngô Minh được giới thiệu, Nhạc Thần chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên không có gì đặc biệt để ý, nhưng sau khi nghe nói Ngô Minh cũng là trợ thủ được đội Liệp Ưng mời đến, liền cau mày nói:
"Vân Phi, chúng ta là lão bằng hữu, như thế nào? Ngươi còn nghi ngờ thực lực của ta? Bằng không, tại sao ngươi lại mời người khác giúp?"
Duẫn Vân Phi nhất thời không nói nên lời, anh ta tự nhiên là bạn cũ với Nhạc Thần này, nhưng mà lần này Nhạc Thần quá tự phụ.
Họ quen biết nhau ở thế giới cũ, nhưng tính cách của Nhạc Thần tương đối ngỗ ngược và hắn khá kiêu ngạo, đặc biệt là sau khi hắn trở thành thức tỉnh giả và gia nhập 'Viêm Long', lỗ mũi của hắn đã lộn ngược.
Ngô Minh cũng là bằng hữu của Duẫn Vân Phi, lúc này nhất định không thể để cho Nhạc Thần nói ra lời này, ngược lại nói: "Ngô huynh đệ thực lực không tồi, cho nên ta thỉnh anh ta tới cũng là vì vạn vô nhất thất!”
Nhạc Thần nghe vậy trong lòng có chút không vui, đồng thời cũng khá kinh ngạc, hắn quen biết Duẫn Vân Phi không phải một hai ngày, nếu Duẫn Vân Phi có thể gọi là cao thủ hẳn là không giả mạo được.
Chỉ là cho dù là cao thủ cũng không thể so với chính mình, cùng lắm thì đến lúc đó chính mình hiển lộ uy phong, để cho đối phương biết thực lực của mình, lại để cho đội Liệp Ưng mở rộng tầm mắt.
Nghĩ đến điều này, Nhạc Thần cũng mỉm cười kiêu ngạo, nhưng khi hắn nói về những sự tình khác nhau của mình trong 'Viêm Long', thật ra rất là dọa người.
Ngô Minh đã từng nghe nói về đội thức tỉnh giả Viêm Long trong kiếp trước của anh ấy. Đây là một trong những đội hàng đầu thực sự, nghe nói đội này được xếp vào top 10 ở Thành phố Sư tử, điều kiện tuyển chọn thành viên của đội rất nghiêm ngặt, gã Nhạc Nhần này có thể gia nhập Viêm Long, thật ra cũng có chút tài năng.
“Vân Phi, lấy thực lực hiện tại của ngươi cũng có thể gia nhập Viêm Long, ta sẽ cùng đội trưởng nói chuyện, thế nào?” Nhạc Thần không quên bạn cũ, hắn lúc này nói.
Duẫn Vân Phi sang sảng cười, gián tiếp từ chối: "Nếu ta đi, nhóm huynh đệ của ta làm sao bây giờ? Quên đi, bản thân ta làm đội trưởng cũng không tệ."
Nhạc Thần cũng không có cưỡng cầu, dọc đường đi một lời cũng không nói, chiếc xe chạy rất nhanh trên con đường thông thoáng trong Thành phố Sư tử, cũng không mất nhiều thời gian để đến Hồ tử thần.
Ở đây so với mấy ngày trước có rất nhiều người, nhưng nếu như phân bố xung quanh Hồ tử thần thì cũng chẳng là gì.
Dừng lại ở khu vực tìm thấy Ngân lân ngư nhân lần cuối và mọi người ra khỏi xe. Đội Liệp Ưng đã lên kế hoạch từ trước, họ biết con Ngân lân ngư nhân săn giết Cua thép chắc chắn sẽ thích ăn thịt Cua thép nên đã chuẩn bị rất nhiều thịt cua, sau đó rắc vào nước từng chút một, kéo dài đến trên bờ, nếu con Ngân lân ngư nhân ở vùng nước phụ cận chắc chắn sẽ bị dụ lên.
Duẫn Vân Phi lúc này mới bật chốt an toàn của súng, an bài cho các đội viên chuẩn bị hai khẩu súng giáo, cũng lấy ra mấy thẻ sinh vật, ngay khi con Ngân lân ngư nhân xuất hiện, bọn họ lập tức kích hoạt triệu hồi.
“Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta không biết phương pháp săn giết Ngân lân ngư nhân này, vì vậy chúng ta phải cẩn thận, và cũng phải đề phòng với những thức tỉnh giả khác lợi dụng sơ hở!” Duẫn Vân Phi hét lên.
Bên kia Nhạc Thần cố ý khoe khoang thực lực của mình, anh ta hất cây trượng màu trắng bằng đá quý, lấy ra hai thẻ và ngay lập tức triệu hồi hai sủng vật.
Tức khắc, dưới đất bùn đất dâng cao, hai bức tượng nhỏ bằng đất sét cao khoảng 1,8m trèo lên khỏi đất.
“Nguyên tố nô bộc!” Ngô Minh hơi kinh ngạc, thầm nói Nhạc Thần cũng rất cường đại, có Nguyên tố nô bộc không sợ tử vong, thực lực cường đại, nhưng hai Nguyên tố nô bộc này hiển nhiên không phải cao cấp, bất quá chúng chỉ là cấp 1, chất lượng xanh lục phẩm chất ưu tú.
Ngô Minh không có triệu hồi sủng vật, Răng hàm và Nhị nha cũng không cần triệu tập, bọn họ vẫn luôn đi theo Ngô Minh, vừa rồi Răng hàm và Nhị nha đi một chiếc xe khác, Nhạc Thần đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy nó, nhưng hắn vẫn cho rằng mình mạnh hơn Ngô Minh.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Ngân lân ngư nhân dính mồi câu.
Mọi người đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng miếng mồi đã rắc trên mặt nước đột nhiên biến mất, trên mặt nước vốn yên tĩnh bắt đầu xuất hiện những gợn sóng, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy một bóng người đang di chuyển trong nước vào bờ.
Đúng lúc này, mặt nước đột nhiên dâng lên, sau đó một đạo bóng bạc nhảy ra, trong lúc nhất thời bọt nước văng khắp nơi, tất cả mọi người khi nhìn thấy thứ này đều kích động, hiển nhiên, đây chính là thứ trong lời của đội Liệp Ưng, Ngân lân ngư nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận