Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 446: Hải Yêu nhất tộc và Hư Vô Hành Giả (2)

Đúng lúc này, trên một con tàu lớn có hình thù kỳ lạ cách Bàn Cổ Hào khá xa, vài bóng người chú ý tới đạo lưu quang lướt qua trên không trung khiến bọn họ có chút kinh ngạc.
"Đây là Thẻ phi tin, là của ai? Chẳng lẽ nhằm vào chúng ta?"
Một bóng người khác lắc đầu: "Có lẽ không phải, chúng ta lần này đi Trầm Thuyền cốc giao dịch không có ai biết, Đừng có nghi thần nghi quỷ, mặc dù thứ chúng ta muốn giao dịch có chút tà môn, nhưng miễn là giao dịch đã hoàn thành thì sau này không liên quan gì đến chúng ta nữa. Về sau rửa tay không làm, chúng ta tiêu diêu tự tại trong Loạn Lưu Hải này thôi!
"Như vậy là tốt nhất, kêu bọn họ tăng thêm tốc độ đi!" Cuối cùng có một bóng người nói xong, mấy người khác một lần nữa quay về buồng nhỏ trên tàu. Có thể thấy trên con tàu lớn có treo một lá cờ cá mập đang tung bay.
Ngô Minh thả Thẻ phi tin và bắt đầu đợi câu trả lời của Cửu Trảo. Bên ngoài, đám người Tiêu Khải và Đại Hồ tử rất nhanh chóng kéo thuyền của Tứ hung tới, sau đó tìm thấy rất nhiều thức ăn và nước uống trên thuyền của đối phương, còn có rất nhiều vật tư. Hiển nhiên bọn chúng vẫn đang tận lực cướp bóc ở vùng biển này, nếu không sẽ không lấy được nhiều thứ như vậy, nhưng hiện tại, đều làm lợi cho người khác.
Theo thói quen trước đây của đám người Tiêu Khải và Đại Hồ tử, tự nhiên là sẽ chia đều vật tư trên chiếc thuyền này. Nhưng bây giờ bọn họ thậm chí còn không dám nhắc tới, bởi vì lúc này, người thực sự có thể quyết định vận mệnh của tất cả mọi người trên hai con tàu này đã không còn là bọn hắn nữa.
Quả thật có đủ nhiên liệu trên con thuyền Tứ hung và được đưa đến ngay lập tức. Đại Hồ tử dường như đã quen với con thuyền từ trước, sau khi mày mò sửa chữa động cơ trên tàu Bàn Cổ Hào một thời gian dài, nó bắt đầu hoạt động bình thường.
Lúc này, Đại Hồ tử thấy Tiêu Khải nhìn mình vẻ mặt kinh ngạc, lập tức nói: "Nhìn cái gì vậy? Lão tử trước kia làm nghề đánh cá, sửa sang thứ này dễ như trở bàn tay. Đừng nhìn ta không phải nữ nhân, tuy giá trị của ta không bằng ai nhưng cũng có chút tác dụng. Ngược lại là ngươi, không có năng lực gì thì phải cẩn thận một chút !"
Tiêu Khải nghe lời này, sắc mặt trở nên khó coi. Hiện tại đương gia làm chủ đã không phải là hắn và Đại Hồ tử cùng với Cốc Vân, trước đây họ đương nhiên không quan tâm và không phải làm gì, nhưng hiện tại khẳng định là không được.
Nhưng để làm việc, Tiêu Khải thật sự chẳng giỏi giang gì nên trừng mắt nhìn Đại Hồ tử rồi quay người bỏ đi.
Những khẩu súng máy hạng nặng trên thuyền Tứ hung lúc này đang phát ra màu xanh đen dưới ánh mặt trời, Tiêu Khải nhìn thoáng qua trong lòng có một tia xúc động, hắn đang nghĩ tới việc đoạt lấy vũ khí giết chết người đàn ông đeo mặt nạ trong cabin.
Nhưng hắn không dám.
Nhất là sau khi nhìn thấy kết cục của Tứ hung, hắn lại mất đi một chút dũng khí, lại càng không cần phải nói trên hai con tàu, có Khô lâu cung thủ đáng sợ đứng ở đuôi tàu, giống như quỷ mỵ nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người. Một khi hắn vừa ra tay, sợ là sẽ bị Khô lâu cung thủ bắn chết ngay lập tức.
Tiêu Khải trong lòng có chút lo lắng chỉ có thể ở trong một góc, điều khiến hắn ta khó chịu là hai nữ sinh đi theo hắn lúc này dường như đang phớt lờ mình, điều này khiến trong nội tâm Tiêu Khải càng căm hận kẻ đeo mặt nạ, nếu không có hắn, mình vẫn sẽ sống cuộc sống của một hoàng đế.
Bây giờ hai con thuyền có động cơ, có thể kết nối với nhau thế này thì cho dù gặp sóng to gió lớn cũng có thể vững vàng hơn. Hơn nữa, với hai con thuyền sẽ có đủ cabin cho mọi người nghỉ ngơi.sĩ nhiên những người chỉ có thể ở trên boong trước đây hạnh phúc nhất.
Dù Ngô Minh không nói gì và cũng không bảo đảm gì, nhưng lúc này những người trên hai con tàu đã đem anh ta trở thành tâm phúc cùng chỗ dựa, đặc biệt là Tích Hi vẻ mặt đắc ý đã làm mọi việc theo chỉ dẫn của người đeo mặt nạ, gián tiếp chứng minh điều này.
Lần này Ngô Minh đợi hơn hai giờ thì Thẻ phi tin của Cửu Trảo mới bay tới, cảnh tượng này tình cờ bị người khác nhìn thấy, đương nhiên rất kinh ngạc nhưng không ai dám hỏi Ngô Minh. Ngô Minh cũng không để ý đến những người khác, trực tiếp nắm lấy Thẻ phi tin đi trở lại cabin của mình.
Xem kỹ thông tin bên trên, vẻ mặt Ngô Minh đầu tiên là tràn đầy vui mừng, sau đó khẽ cau mày.
Nói chung, Cửu Trảo quả thực là ‘ bách sự thông ’, tuy chưa bao giờrời khỏi Thư viện bí thuật, nhưng trong bụng chứa tất cả đều là sách, tuyệt đại bộ phận sự tình đều không làm khó được nó.
Hai câu hỏi của Ngô Minh đã được Cửu Trảo trả lời, đây là điều khiến Ngô Minh rất vui, nhưng câu trả lời mà Cửu Trảo đưa ra không dễ giải quyết, nói cách khác, độ khó rất lớn
Đầu tiên, đó là vấn đề anh ta phong ấn nguyên khí Lôi điện dị chủng khiến đẳng cấp nguyên khí giảm xuống. Cửu Trảo đầu tiên là tán thưởng một câu, chính bản thân nó gặp phải chuyện này đều không có cách giải quyết, sợ là nó đã chết từ lâu rồi. Nhưng Ngô Minh có thể kiên trì mấy ngày không chết, có thể nghĩ ra cách tạo thẻ bài trong người để phong ấn nguyên khí dị chủng này. Đó chắc chắn là một ý tưởng thiên tài, hơn nữa đối với lý giải và khống chế nguyên khí cũng phải lô hỏa thuần thanh mới có thể làm được.
Cửu Trảo nói trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn sống sót là một kỳ tích, có điều trong hoàn cảnh như vậy hầu như không thể khôi phục thực lực.
Nói chung đây là ngõ cụt, không có cách nào cứu vãn. Nhưng Cửu Trảo không hổ tri thức uyên bác, nó nói với Ngô Minh có một chủng tộc đặc biệt ở Đệ tứ nguyên khí thế giới, có một phương pháp bí mật có thể tạo thẻ trong cơ thể. Đối với chủng tộc này, họ sẽ không sử dụng thẻ khác mà sẽ chỉ ngưng tụ 'Thẻ linh hồn' của chính mình trong cơ thể, dựa vào Thẻ linh hồn này chỉ thuộc về mình để chiến đấu.
Thật trùng hợp, khu vực mà chủng tộc đặc biệt này sinh sống là vùng Loạn Lưu Hải và chủng tộc này được gọi là 'Hải yêu nhất tộc'. Chỉ cần tìm được người của Hải yêu nhất tộc và học từ họ cách tạo ra Thẻ linh hồn thuộc về mình, đồng thời có thể tự mình khống chế và phát huy tác dụng phương pháp Thẻ linh hồn thì vấn đề của Ngô Minh sẽ được giải quyết. Dù sao vấn đề hiện tại của Ngô Minh là anh ta đã tạo ra một thứ tương tự như Thẻ linh hồn nhưng anh ta không thể sử dụng nó, giống như một tên quỷ nghèo rõ ràng có một kho báu lớn, nhưng không có chìa khóa nên không có cách nào mở ra được.
Ngô Minh nhớ kỹ cái tên Hải yêu nhất tộc này.
Còn về phần Loạn Lưu Hải. Cửu Trảo nóiLoạn Lưu Hải thật ra có một con đường biển có thể rời đi nhưng chỉ có một số người biết đến, ngay cả tàng thư trong Thư viện bí thuật cũng chỉ đề cập đến điều này mà không có lời giải thích chi tiết, vì vậy Cửu Trảo cũng không biết.
Nhưng một lần nữa, nó đã cho Ngô Minh một biện pháp.
Đó là chế tác Thẻ bí thuật số 72 'Hư Vô Hành Giả'. Cửu Trảo nói với Ngô Minh sở dĩ nó được gọi là Hư Vô Hành Giả là vì có thể bỏ qua mọi giới hạn không gian và đi lại theo ý muốn, nghe nói Hư Vô Hành Giả cấp cao nhất thậm chí có thể bỏ qua những ràng buộc về thời gian.
Đương nhiên đó là truyền thuyết, nhưng Hư Vô Hành Giả bình thường đã có thể cho người đi xuyên qua các không gian. Điều đó có nghĩa là, nếu có Hư Vô Hành Giả, thì vùng Loạn Lưu Hải được cho là chỉ có thể vào không thể ra trở thành hậu hoa viên nhà mình, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Sau khi sở hữu Hư Vô Hành Giả thì cho dù đang ở đâu cũng có thể đến và rời đi bất cứ khi nào mình muốn, nghe thì rất tuyệt nhưng thẻ Hư Vô Hành Giả làm gì có thể dễ dàng chế tạo ra được?
Mặc dù là Bí thuật sư cao cấp, việc chế tác Thẻ bí thuật số 72 đều là khó càng thêm khó, thậm chí tuyệt đại bộ phận các Bí thuật sư cao cấp mặc dù cố gắng trong thời gian dài đều không nhất định có thể thành công. Mặc dù trước đó Ngô Minh đã có được 'phương pháp đơn giản hoá' để tạo ra Thẻ bí thuật số 72 Hư Vô Hành Giả từ Cửu Trảo mà bây giờ muốn chế tác cũng rất khó khăn, cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên đến bây giờ Ngô Minh không có đi nếm thử.
Đó là chưa kể đến phiên bản đơn giản của Hư Vô Hành Giả chưa có khả năng đi xuyên qua không gian.
Cho nên phương pháp mà Cửu Trảo đưa ra cũng như không, nhưng dù thế nào thì ít nhất cũng có một mục tiêu để cố gắng, tuy rằng mục tiêu này hiện tại dường như gần như không thể hoàn thành.
Trong lúc nhất thời, Ngô Minh cũng có chút mất mát, bởi vì khả năng trong thời gian ngắn anh ta không thể rời khỏi vùng Loạn Lưu Hải này. Nhưng anh ta cũng không có quá nhiều lo lắng, ở Ngô Thành, Sư Thành và Ngân Xà Thành, nơi đó Lý Hạ, Độc nhãn lão ngũ, Lưu Bân, Thích Đình và Tần Lực Đông đang quản lý, vì vậy sẽ không có vấn đề gì. Đặc biệt là họ đã có được 'viện nghiên cứu' quan trọng của Ngân Xà Thành, tin rằng với khả năng của đám người Lý Hạ, họ chắc chắn sẽ có thể phát huy giá trị tối đa.
Trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận