Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 852: Liêu Chính tức giận

Trong số rất nhiều Phù sư, Phan An nói với Ngô Minh một Phù sư nghiêm khắc trước mặt chính là phụ thân của mình, lần này Phan An nhất định sẽ đến bái làm môn hạ của phụ thân, điểm này tự nhiên không nghi ngờ chút nào.
"Ngô huynh, ngươi dứt khoát đi cùng với ta. Có cha và ông nội xung quanh, cho dù Thiền Sư tới tìm phiền toái thì hắn cũng phải cân nhắc!" Phan An thực sự coi Ngô Minh là một bằng hữu, cho nên mới đưa ra lời khuyên như vậy.
Nhưng Ngô Minh kiên định lắc đầu, anh biết ý tốt của Phan An, cũng chân thành ghi nhớ, nhưng rõ ràng là anh sẽ không bái sư, bởi vì anh ta muốn nhanh chóng đi tham gia kiểm tra Phù sư, hơn nữa nếu như thật sự bái vào Phan gia, nhất định sẽ mang đến phiền phức cho đối phương.
“Còn Đồ huynh, ngươi thì sao?” Ngô Minh đã có dự định nên Phan An cũng không dám cưỡng cầu, thành tích của Đồ Long cũng đáng giá thưởng thức, có lẽ tìm hắn cũng không có vấn đề gì.
Đang lúc Đồ Long muốn nói, đúng lúc này, một người đột nhiên nhảy ra khỏi trong đám Phù sư hét lớn: “Hừ, tên khốn kiếp, ngươi vẫn còn sống, cút ngay ra khỏi đây!”
Nói xong người này liền xông lại, đưa tay tóm lấy Đồ Long, lúc này những người xung quanh đều bị một luồng khí thế đánh bay đi, hiển nhiên người tới cũng vô cùng lợi hại. Ngay cả Phan An cũng không nhịn được lui về phía sau mấy bước, thầm nghĩ trong lòng đây chính là thủ đoạn Phù sư, Đồ Long khi nào lại trêu chọc Phù sư rồi?
Người này chính là Liêu Chính Liêu Phù sư, cũng chính là Phù sư lúc trước Đồ Long đã bái, lần này gã tới tìm một số Phù đồ mới, nhưng không ngờ liếc mắt lại thấy Đồ Long, trong lòng sinh ra bực bội khó chịu, không nghĩ tới vừa lao đến đã bị ai đó chặn lại.
Trong phút chốc, khuôn mặt của Liêu Phù sư vừa đỏ vừa trắng, bởi vì gã nhìn thấy chính là một Phù đồ vừa mới quá tam quan đã đẩy gã ta ra.
Một vị Phù sư mà lại bị một Phù đồ vừa trải qua bài kiểm tra đẩy lùi, hơn nữa còn suýt nữa ngã sấp mặt, quả thật chẳng còn mặt mũi gì nữa
Liêu Phù sư lập tức khó chịu gầm lên, phất tay một cái, một lá bùa đã được kích hoạt. Trong tích tắc, một con Hỏa xà dài đến 7-8 mét vọt lên không trung, đột nhiên lao tới đến Ngô Minh. Hỏa xà này uy thế rất lớn, ngay từ cách xa cả chục mét cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ trên cao. Lúc này mọi người biến sắc, không ai nghĩ đến một vị Phù sư lại thẹn quá hóa giận đến mức toàn lực ra tay với một Phù đồ. Uy thế Hỏa xà này đâu chỉ mạnh hơn Hỏa xà của Đồ Long gấp mười lần, ngay cả Hỏa xà của Diêu Quần lúc trước cũng kém xa.
Nếu như bị đánh trúng, đừng nói là một Phù đồ, ngay cả một Phù sư có thực lực trung bình cũng chắc chắn sẽ chết.
Đáng tiếc, công kích này trong mắt của Ngô Minh chỉ là trò trẻ con. Chỉ có điều Ngô Minh cũng không cần tự mình động thủ ngăn cản, bởi vì đã có người đứng ra trước.
Trong khoảnh khắc, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngô Minh và Phan An, người đó đưa tay ra nắm lấy, trong lòng bàn tay bùng lên một đạo hỏa diễm bắt ngay Hỏa xà đang lao tới vào trong tay, sau đó không biết dùng thủ pháp gì mà biến Hỏa xà thành Phù triện.
"Ghê gớm, đây là nghịch vận Phù pháp, cực kỳ cao cấp. Nó có thể biến đổi lá bùa đã được kích hoạt trở lại. Nghe nói đây là tuyệt học sở trường của Phan gia, hôm nay gặp được quả nhiên rất phi thường." Trong đám người lập tức có người nói.
Lại nhìn người này, đó là cha của Phan An, cũng chính là Phan Phù sư, nói về thực lực thì rõ ràng là mạnh hơn Liêu Chính rất nhiều, bằng không cũng không thể chỉ bằng một cái vung tay đã đánh con Hỏa xà to lớn của đối thủ trở về nguyên hình.
"Liêu Phù sư, trước mặt mọi người ra tay với Phù đồ, có vẻ không hợp quy củ, hơn nữa ngươi cũng không nhìn một chút đây là trường hợp nào sao, ai cho phép ngươi làm bừa như thế!" Câu cuối cùng là Phan Phù sư lớn tiếng chất vấn, rõ ràng thân phận Phan Phù sư cao hơn Liêu Chính nhiều, vì vậy ông ta lên tiếng chất vấn. Người sau sững sờ trong giây lát, lập tức cũng nhận ra đây là nơi nào. Kiểm tra Phù đồ là một sự kiện lớn ở Long Hổ Sơn, không biết có bao nhiêu Phù sư cao cấp, thậm chí là Đại phù sư quan tâm, mình ra tay ở đây, nói nghiêm trọng chính là phá hoại quy củ, đừng tưởng gã là một Phù sư, nếu có người lợi dụng để đối phó với gã ta, e rằng sẽ bị nghiêm trị.
Lập tức, Liêu Chính mang theo vẻ mặt tươi cười, vội vàng giải thích: "Hóa ra là Phan Phù sư, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, ta có một Phù Đồ, người này đi lệch đường với sư phụ, làm sai và bị ta loại thân phận Phù đồ, sau đó hắn còn giết một Phù đồ của ta, hôm nay nhìn thấy người này, dưới tình thế cấp bách nên mới ra tay."
Nói xong, Liêu Chính chỉ vào Đồ Long, hiển nhiên Liêu Chính không ngốc, gã ta có thể thấy được sở dĩ Phan gia ra tay là vì người mà hắn tấn công có vẻ biết Phan An, nếu vậy thì tạm thời buông tha đối phương, nhưng gã cũng không định buông tha Đồ Long, dù sao chỉ cần tra một chút liền biết theo như lời mình không giả, về phần vu hãm Đồ Long giết người thì Liêu Chính cũng là vì tìm lý do mà thôi.
"Miệng là của ngươi, ngươi nói Đồ Long giết người là giết người sao? Ta còn nói ngươi là đồ gian dâm, chẳng lẽ không phải ngươi cũng vừa mới đi chơi gái sao?" Lần này đến lượt Phan An lên tiếng. Tiểu tử này hiện tại đã sớm đem Ngô Minh và Đồ Long trở thành bằng hữu, lúc này nhìn thấy Liêu Chính cưỡng từ đoạt lý thì trong lòng thầm cười trộm, thầm nói lúc ta bắt nạt cãi nhau với người khác, còn không biết lão già ngươi trốn ở xó xỉnh nào đâu.
Liêu Chính mặt tái xanh ngay lập tức, gã thân là một Phù sư, thế nhưng bị người khác vu hãm đến mức tức giận đến muốn nổ phổi, bất quá gã ta thật đúng là không biện pháp, bên kia là Phan An, một thành viên của Phan gia, bắt nạt một Phù sư như gã thì cũng không dám có nửa điểm tức giận.
Tuy hận không thể đem Phan An giết chết, nhưng Liêu Chính chỉ có thể ngượng ngùng nở nụ cười, nói: " Phan thiếu gia nói đùa rồi, nếu ngươi đã nói như vậy thì nói thế thôi, nhưng Đồ Long lừa dối phản bội sư phụ là sự thật, Phù đồ như vậy ta ngược lại muốn xem xem còn có ai muốn hắn nữa hay không."
Nói xong, gã ta lùi lại một bước, dĩ nhiên là dự định nhân nhượng cho yên chuyện, cũng không có cách nào, thật sự nếu không thức thời, vậy thì là cùng Phan gia đối nghịch, với thân phận Liêu Chính của gã, chống lại Phan gia chính là tìm chết.
Mặc dù sự việc của Liêu Chính đã được giải quyết nhưng rắc rối lại sớm ập đến.
Liền thấy nơi xa có một đại hình phi hành khí bay tới, nhanh chóng hạ xuống, từ phía trên nhảy xuống vài người. Những người khác thì Ngô Minh không biết, nhưng có một người với hai má sưng đỏ thì anh biết người đó, chính là Diêu Quần lúc trước bị Ngô Minh một bạt tai đánh ngất. Người sau một mặt hung hăng, khi nhìn thấy Ngô Minh, lập tức chỉ vào nói: "Phụ thân, gia gia, chính là hắn!"
Nhìn thấy điệu bộ này, không ít người đều là lùi về sau một bước, hiển nhiên là sắp xảy ra chuyện.
“Là người Diêu gia, lần này phiền phức rồi, nhưng Ngô huynh ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn họ tuyệt đối không gây ra sóng gió gì được!” Phan An vẫn đang an ủi Ngô Minh, trong khi cha hắn ở bên lớn tiếng quát: “Ngươi câm miệng cho ta, nếu biết thì đã mời ông nội ngươi tới đây, phải biết Diêu gia không dễ chọc vào đâu! "
Câu đầu tiên là nói Phan An, câu thứ hai hiển nhiên là nhắm vào Ngô Minh.
Ý tứ quá rõ ràng, nếu giúp được thì nhất định sẽ giúp, nếu Diêu gia kiên quyết thì ông cũng không làm gì được, dù sao thực lực và thân phận của đối phương đều nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta. Nếu Phan lão gia tử tới thì còn có thể trấn trụ, nhưng bây giờ rõ ràng là nước xa không thể cứu được lửa gần.
Lại nhìn bên người Diêu Quần, có một người đàn ông trung niên trạc tuổi Phan Phù sư, một mặt uy nghiêm, thực lực bất phàm, nhưng ông ta đang đi phía sau một ông già. Lão nhân mặc áo choàng dài, tóc bạc trắng, nhưng lại sắp xếp chỉnh tề, tuy đã lớn tuổi nhưng thực lực so với những người khác cũng mạnh hơn vài đẳng cấp.
Khi lão vừa xuất hiện, mọi người đều cúi đầu chào.
“Gặp qua Diêu sư!” Ngay cả cha của Phan An cũng phải chào, đủ biết ông già này có sức mạnh như thế nào.
“Được rồi, không liên quan gì đến ông!” Sau đó, Diêu lão nhân ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngô Minh, hỏi: "Quần nhi, chính là hắn?"
“Vâng, ông nội, chính là hắn ta!” Diêu Quần một mặt oan ức gật đầu.
“Được!” Diêu sư nói xong, trực tiếp nói với Ngô Minh: “Ngươi là Phù đồ đã vượt qua tam quan, theo quy định phải được Phù sư lựa chọn, như vậy ta liền chọn ngươi, đi theo ta!"
Nói xong, mọi người ai nấy đều cả kinh. Vốn dĩ có thể được Diêu sư, một người đức cao vọng trọng thực lực phi phàm lựa chọn là chuyện tốt, nhưng hiện tại không ai hâm mộ với Ngô Minh. Diêu gia rõ ràng là muốn trả thù, nhưng vì quy tắc nên bọn họ không thể làm thái quá, vì vậy đã dùng chiến thuật đường vòng để chọn Ngô Minh mang đi, đến lúc đó tra tấn như thế nào đều là do Diêu gia định đoạt, mà cố tình thì người khác không tìm ra được lỗi nào. Rốt cuộc, họ đang làm mọi thứ theo quy tắc bình thường của bài kiểm tra Phù đồ, hơn nữa trong các quy tắc đã rõ ràng Phù sư có quyền chọn một Phù đồ, nhưng Phù đồ không có quyền chọn một Phù sư, hơn nữa còn phải chú ý tới trước tới sau, lần này, Diêu gia liền chiếm cứ thượng phong.
Cha của Phan An sững sờ một lúc, đang định nói gì đó thì nhìn thấy Diêu sư nói: "Tiểu Phan a, ngươi chẳng lẽ là muốn giành với ta sao? Cũng đúng, nếu như hai Phù sư vừa ý một Phù đồ mà phối hợp không thành, đúng là có thể tỷ thí phân thắng bại, ngươi là muốn so tài với ta sao?"
“Không dám!” Cha Phan An vội vàng khom người nói, bối phận đối phương so với ông cao hơn, thực lực cũng mạnh hơn, chuyện này làm sao cùng người tranh?
Bất đắc dĩ, cha Phan An hướng về phía Phan An lắc đầu một cái, ra hiệu mình đã không thể ra sức. Liêu Chính ở phía xa còn chưa rời khỏi, một mặt đắc ý, vừa rồi gã bị Phan gia áp quá một đầu, đảo mắt Phan gia đã bị Diêu gia đè ép đi xuống, lần này Diêu gia rõ ràng sẽ đối phó với kẻ đã làm cho gã ta bẽ mặt, trò vui này gã tự nhiên vui mừng mà xem rồi.
Phan An và Đồ Long cũng vô cùng lo lắng, thế nhưng hiện tại cũng không làm được gì, mọi người nhất thời nhìn về phía Ngô Minh, dù sao anh lúc này cũng chỉ có thể đồng ý, không có con đường thứ hai có thể đi. Rất nhiều Phù sư đều lén lắc đầu, hiển nhiên bọn họ có thể nhìn ra được Ngô Minh rất có thiên phú, nhưng hiện tại, e rằng không có tương lai.
Ngô Minh lúc này mới nhìn lướt qua Diêu lão gia tử, sau đó hỏi ngược lại: "Đi cùng ngươi? Ta nghĩ không cần thiết!"
"Ngươi nói cái gì? Còn dám cự tuyệt, ngươi phải biết là ngươi không đủ tư cách từ chối, hôm nay ngươi không đi cũng phải đi!” Diêu sư cười lạnh nói.
Ngô Minh mặc kệ người Diêu này, Diêu sư thực lực không yếu, nhưng nếu thật động thủ thì có thể chặn được Tam giới hỏa phù của mình hay không còn chưa biết, ai sợ ai?
"Ta nói không đi thì không đi, bởi vì ta sẽ nhanh chóng đi tham gia kiểm tra Phù đồ. Theo quy định của Long Hổ Sơn, dường như ngươi không có quyền can thiệp vào việc kiểm tra Phù sư, đúng không?" Ngô Minh ném ra một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, mọi người nghe được câu này đều ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận