Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 444: Nhẹ nhàng đánh bại

"Chị Vân, em... em..." Tiểu Chanh đang gấp muốn khóc. Lúc này, Tích Hi đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, hình như đã có quyết định, đột nhiên đứng lên nói: " Ngươi tới đây là muốn ăn cướp, phải hỏi Lão đại của chúng ta, hắn đồng ý mới được, chúng ta đều chỉ là tiểu lâu la không dám làm chủ thay Lão đại."
"Lão đại của các ngươi?" Đại hung nhìn Tích Hi nở nụ cười, không riêng gì gã ta cười, Nhị hung một bên đang cầm súng trong tay và Tam hung đều đang cười ha hả, rõ ràng là nghe một chuyện thật là hài hước.
Mặc dù Tích Hi căng thẳng muốn chết, cô vẫn nghiêm túc gật đầu: “Vâng, Lão đại của chúng ta!”
"Được a, gọi các lão đại của ngươi ra đây, ta xem hắn có đồng ý hay không, Còn có, tiểu cô nương, mặc kệ hắn có đồng ý hay không thì buổi tối hôm nay bốn anh em chúng ta đều thay phiên chơi ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định là sướng vãi rồi, ha ha ha !" Nhị hung đầu trọc giờ phút này cười như điên nói, trong ánh mắt dâm tà quả thực khó có thể áp chế.
“Được, vậy ta đi thỉnh cầu Lão đại ra mặt!” Tích Hi biết nếu cô làm loạn lần này thì kết quả còn hơn khó chịu hơn cái chết, bị bốn xú nam nhân này cùng một chỗ, cô tình nguyện đi tìm chết.
Ngay lập tức, Tích Hi hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm đi về phía cabin lớn nhất.
Nhìn thấy cảnh này, Đại Hồ tử, Tiêu Khải và cả Cốc Vân bỗng cảm thấy phấn chấn.
Đúng vậy, chiếc thuyền này còn có một Ngưu Nhân tồn tại a. Vừa rồi quá khẩn trương nên điểm này đều quên hết, lúc này trong lòng bọn họ đều dấy lên một tia hi vọng, cũng không biết người kia có phải là đối thủ của Tứ hung này hay không.
Tích Hi đến cửa cabin và gõ vào nó.
Không có phản ứng, cô lại gõ cửa, vẫn không có phản hồi, trên trán toát mồ hôi, trái tim chùng xuống, đúng lúc cô sắp ngã quỵ thì cửa cabin từ từ mở ra.
Ngô Minh bước ra với chiếc mũ lưỡi trai và mặt nạ.
Trên thực tế, Ngô Minh đã biết ngay từ đầu khi Tứ hung lên thuyền, nhưng lúc đó anh ta đang nghĩ cách khôi phục thực lực của bản thân, cũng không muốn làm gián đoạn suy nghĩ của mình. Nhưng không nghĩ tới Tích Hi sẽ đến ‘ dựa thế ’, cũng may một ít vấn đề Ngô Minh cũng nghĩ thông suốt, cho nên anh ta đi ra.
Rốt cuộc, hiện tại Bàn Cổ Hào là con thuyền của anh ta.
Giờ phút này, tuy rằng thực lực của Ngô Minh bị áp chế chỉ có nguyên khí cấp hai, còn đối phương là một nguyên khí cấp ba, ba nguyên khí cấp hai, còn có vũ khí hạng nặng, nhưng Ngô Minh vẫn không sợ hãi.
Cho dù không dựa vào sức chiến đấu của thân thể, anh ta cũng có thể giết chết những người này.
"Tiểu nương bì, ngươi nói lão đại không phải là tiểu tử yếu đuối này đấy chứ?" Nhị hung nói xong, trực tiếp lấy ra một tấm thẻ để kích hoạt, nhìn thấy vậy thì trong lòng mọi người cả kinh. Trên Loạn Lưu Hải có thể sử dụng thẻ thì không ai không phải là cao thủ.
Sau một khắc, Nhị hung tức giận nói: "Đại ca, bất quá chỉ là một nguyên khí cấp hai mà thôi, con mẹ nó còn lãng phí một thẻ điều tra của ta, cái đó đáng giá không ít tiền đâu đấy, tiểu vương bát đản này, ta đây phải đi cắt bỏ đầu hắn."
" n, đi thôi, cẩn thận một chút !" Đại hung nghe là nguyên khí cấp hai, lập tức yên lòng.
"Yên tâm, ta giết hắn như giết chó !" Nhị hung dữ tợn cười một tiếng, sau một khắc, hắn rút loan đao bên hông ta lao thẳng vào Ngô Minh.
Ngô Minh sửng sốt một chút, thầm nghĩ những người này thật là quyết đoán, tuy đầu trọc lao tới cũng là nguyên khí cấp hai, nhưng thân thể cường hãn, cũng là tồn tại rất cường đại trong nguyên khí cấp hai. Đối phó với nguyên khí cấp hai, ngược lại thật sự có thể chiếm cứ ưu thế lớn, nhưng Ngô Minh cũng không phải là nguyên khí cấp hai, cho dù hiện tại nhìn giống như vậy, nhưng dù sao anh ta cũng không phải vậy.
Ngô Minh nhìn lướt qua, kinh nghiệm chiến đấu lâu năm đã cho anh lập tức có biện pháp ứng đối, làm thế nào để giảm thiểu mọi uy hiếp từ đối phương xuống mức thấp nhất.
Ngay lập tức, Ngô Minh lật tay lấy ra một ít thẻ bài, triệu hồi ba Khô lâu cung thủ, đồng thời cầm trong tay Vạn Thú Kiếm chém Nhị hung đang xông lên.
Loan đao của Nhị hung lúc này cũng đang chém xuống, gã ta nghe một tiếng giòn tan. Ngay sau đó, Nhị hung cảm giác mình như đang bay lên, trước khi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng gã, rốt cuộc gã ta nhìn thấy một thứ khiến gã không thể nào tin được, loan đao của gã ta lại bị chém đứt, và lưỡi kiếm của đối thủ không bị cản trở chém rớt đầu của chính mình.
"Hóa ra là đầu của ta đang bay..." Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Nhị hung, sau đó gã ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cùng lúc đó, Khô lâu cung thủ do Ngô Minh triệu hồi một bước phóng ra, kéo động cốt cung, trực tiếp bắn chết Thức Tỉnh giả đang điều khiển khẩu đại liên trên tàu của đối thủ cách đó hơn chục mét.
Mũi tên xương giống như một chiếc đinh thép, chính xác xuyên qua trán của tên quỷ xui xẻo, lập tức diệt sát hết thảy sinh cơ đối phương, thi thể phù phù một tiếng rơi xuống biển, văng lên một vòng bọt nước.
Hai cung thủ Khô lâu còn lại lần lượt bắn một mũi tên vào tên Đại hung và Tam hung. Có thể nói trận này, Ngô Minh chính là định đem địch nhân toàn bộ giết chết, không để lại hậu hoạn.
PHỐC một tiếng. Tam hung đang cầm khẩu súng trường tự động bị mũi tên bắn vào cổ, ngã gục xuống đất, lấy tay che cổ cố gắng cầm máu, nhưng máu tươi đặc sệt vẫn tiếp tục tuôn ra từ kẽ ngón tay, sau một lát thì không có cử động nào nữa.
Ngược lại là Đại hung thực lực mạnh nhất, trong lúc nguy cấp, gã ta nghiêng người né qua một bên, mũi tên đâm thẳng vào vai gã. Đại hung này cực kỳ khôn khéo và quyết đoán, trong khoảnh khắc ấy, gã ta không nghĩ đến việc phản công mà nương theo lực đạo của mũi tên bay ra sau, thả người nhảy vào trong biển.
Chạy trốn thật nhanh a.
Đại hung hiển nhiên là một kẻ hung ác, nhưng cũng là một người khôn ngoan. Loan đao của bọn hắn giắt ở thắt lưng có phẩm chất cao, ngày thường dễ dàng chém sắt như chém bùn, lưỡi đao cũng không bị uốn cong, nhưng hôm nay lại trực tiếp bị kiếm của đối phương chém đứt. Không cần hỏi, vũ khí của đối thủ cực kỳ lợi hại, hơn nữa sinh vật Khô lâu được triệu hồi có thể giết chết hai người anh em của mình trong nháy mắt, rất có thể là sinh vật cấp ba. Kẻ địch như vậy, Đại hung biết mình nhất định không phải là đối thủ, tiếp tục lưu lại chỉ có con đường chết, cho nên chạy trốn cực kỳ dứt khoát, thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Phải nói là phản ứng của tên Đại hung quá nhanh, ngay cả Ngô Minh cũng không ngờ đối phương sẽ lợi dụng đòn tấn công của Khô lâu cung thủ mà nhảy xuống biển trốn thoát. Nhưng Ngô Minh cũng không định đuổi theo, thực lực của anh ta đã giảm mạnh cho nên đuổi theo không phải là một lựa chọn tốt.
Sau khi Đại hung nhảy xuống biển, gã ta không hề nổi lên, hiển nhiên là trốn thoát hoặc đã táng thân nơi đáy biển. Chuyện tiêu diệt Tứ hung chỉ trong chớp mắt, khi nhìn thấy màn như vậy, Đại Hồ tử, Tiêu Khải và Cốc Vân càng thêm chấn động vô cùng. Ở trong vùng Loạn Lưu Hải, Tứ hung uy danh vang dội, khiến người ta bàn tán đều biến sắc, vậy mà lại bị người này dễ dàng đánh bại, đây là thực lực cường đại tới cỡ nào?
Tại hiện trường không ai dám nói chuyện, Ngô Minh đã gây quá nhiều áp lực cho họ, đặc biệt đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một sinh vật như Khô lâu cung thủ, họ vừa sợ hãi vừa hâm mộ.
Ngô Minh liếc nhìn những người này, không để ý đến Đại Hồ tử và Tiêu Khải đang cúi đầu run rẩy, mà nhìn cô gái xinh đẹp có mái tóc dài bên cạnh.
Vừa rồi, cô là người gõ cửa phòng, còn nói mình là lão đại của bọn họ.
Vào thời điểm quan trọng, với sự dũng cảm và năng lực tùy cơ ứng biến như vậy, người phụ nữ này xem như có tiềm năng. Hơn nữa Ngô Minh nghĩ muốn tìm hiểu tình huống Loạn Lưu Hải này một chút, ngược lại là có thể hỏi cô ta.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh hướng về phía đối phương vẫy tay nói: "Cùng ta đi vào, những người khác lục soát chiếc thuyền đó, sau đó dùng dây thừng kéo thuyền, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta. Chúc, ngươi mang theo hai Khô lâu cung thủ đi trông chừng bọn họ, kẻ nào dám giở trò quỷ thì trực tiếp giết chết! "
Ngô Minh nói xong liền chuyển động ngón tay, Chúc trong khoang thuyền nghênh ngang bay ra. Chúc đương nhiên biết ý của Ngô Minh, lập tức dẫn theo hai Khô lâu cung thủ đằng đằng sát khí, kêu những người khác hỗ trợ đem chiếc thuyền Tứ hung kéo tới.
Những chuyện như vậy Ngô Minh không muốn đi quan tâm, lúc này anh ta muốn tìm hiểu tình hình Loạn Lưu Hải, hơn nữa anh ta cũng cần nghỉ ngơi nên trực tiếp bước vào cabin. Sau khi Ngô Minh bước vào, Tích Hi do dự một chút mới quyết định đi vào theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận