Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 831: Lời giải thích không thành

Cách đó một km trên không trung, Tinh Hà đang quan sát trận chiến phía trước trên chiến hạm, lại là sắc mặt âm lãnh: "Không ngờ Ngô Minh lại bị hai đại Linh tộc kia vây công, xem ra không dễ lấy được máu của hắn. Bất quá cũng tốt, một mình Ngô Minh kiềm chế Thiên Khải tộc và một Quỷ Hạm tộc, như vậy áp lực của chúng ta sẽ bớt đi!"
"Ông chủ, Quỷ Hạm tộc kia đã bắt đầu tấn công chúng ta rồi!" Tinh Hà cười lạnh một tiếng: "Dù Quỷ Hạm tộc có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có một, cử hai hạm đội đến để chặn nó. Các hạm đội khác và chiến hạm chính sẽ tiến về Thần mộ huyền phù. Lần này, ta phải lấy được mảnh Thần ấn trong Thần ấn đó, ai cản ta, ta sẽ giết kẻ ấy."
Sau mệnh lệnh, hàng trăm chiến hạm được chia thành hai nhóm và hành động riêng biệt. Những chiến hạm này có thể nói là của cải chân chính của Công ty Tinh Hà, cũng là của cải cuối cùng, từ sau khi sương mù phủ xuống, có thể nói Công ty Tinh Hà cũng bị tổn thất nặng nề, lần này đối với Công ty Tinh Hà mà nói tuyệt đối thuộc về cuộc chiến sinh tử, không chiếm được bảo vật trong Thần mộ phi hành, trăm phần trăm sẽ rớt xuống đáy cốc.
Trong lúc nhất thời, hơn 20 chiến hạm Công ty Tinh Hà và Quỷ Hạm tộc bắt đầu một trận chiến ác liệt, cả hai bên đều dốc toàn lực khai hỏa không chút do dự.
Bị Thiên Khải kỵ sĩ bao vây, Ngô Minh sơ sẩy bị kỵ sĩ dùng thương đâm vào người, cả người lui về phía sau mấy chục mét mới kịp ổn định, cùng lúc đó, ba Thiên Khải kỵ sĩ khác cũng đến từ ba hướng khác nhau tấn công lại, gần như không cho Ngô Minh cơ hội thở dốc.
Nữ Tiên thi tuy mạnh mẽ nhưng chủ yếu chống lại công kích của Quỷ Hạm Vũ và rất nhiều Thiết bì nhân, hiển nhiên cô không thể hóa giải công kích Thiên Khải tộc giúp Ngô Minh, chỉ có thể do Ngô Minh một người ứng phó.
Cũng may Ngô Minh còn có một Lôi Minh.
Vào thời điểm một thanh trường kiếm chuẩn bị chém vào cơ thể của Ngô Minh, Lôi Minh như đạo kim quang bắn nhanh qua bao phủ cơ thể của Ngô Minh, phủ lên cơ thể của Ngô Minh một lớp áo giáp màu vàng kim, trường kiếm chém lên áo giáp chỉ lưu lại một dấu vết mờ nhạt.
Ngô Minh nhân cơ hội đấm ra một quyền, đem Kỵ sĩ kiếm đánh bay ra ngoài, nhưng Ngô Minh hiển nhiên biết cơ hội này là thoáng qua cho nên hai chân quán lực đuổi theo, xông lên tấn công Kỵ sĩ kiếm, quyền như mưa rơi, bởi vì Ngô Minh đang mặc kim giáp Lôi Minh nên lúc này cũng mặc kệ công kích của ba Thiên Khải kỵ sĩ khác, anh ta chỉ cần tóm lấy một tên và đánh cho đến chết.
Giống như kéo bè kéo lũ đánh nhau, nếu một người bị một nhóm người bao vây thì người đó không thể hạ gục nhóm người cùng một lúc, chiến thuật tốt nhất là bắt một tên mà đánh.
Ngô Minh bây giờ cũng dùng phương thức như vậy, giao phòng ngự cho Lôi Minh, anh chỉ tập trung tấn công.
Giờ phút này, Ngô Minh đã thôi thúc sức mạnh lên 199%, có thể nói là đạt tới đỉnh cao, từng cú đấm cũng giống như một quả đạn pháo, sức công phá rất lớn. Lúc đầu, Kỵ sĩ kiếm có thể chống lại một hoặc hai lần, nhưng sau khi bị Ngô Minh đập mười mấy quyền thì không còn sức để hoàn thủ.
Bang, bang, bang!
Từng quyền từng quyền, Ngô Minh liều mạng công kích. Áo giáp của người cầm kiếm trực tiếp bị móp, nứt, thậm chí bị vỡ. Phải biết, đây là một Thiên Khải kỵ sĩ, thực lực cường hãn, nhưng lúc này lại bị Ngô Minh đánh đến mức không hề có lực chống đỡ. Ba Thiên Khải kỵ sĩ khác tuy sốt ruột, nhưng cũng không biện pháp nào khác, chỉ có thể là mãnh công. Trên người Ngô Minh có Linh giáp Lôi Minh cấp trưởng lão bảo vệ, trong một khoảng thời gian ngắn họ không thể gây ra thương tổn đáng kể cho Ngô Minh.
“Dừng lại, tên khốn kiếp, dừng tay!” Nhìn thấy Kỵ sĩ kiếm kỵ bị đánh gãy, một phần ba toàn thân vỡ nát, toàn thân đầy vết nứt, ba Thiên Khải kỵ sĩ kia đều kinh hãi.
Bọn họ chưa bao giờ thấy một người như vậy, thô bạo mà đánh Kỵ sĩ kiếm thành bộ dáng này, sợ rằng nếu tiếp tục một hồi thì Kỵ sĩ kiếm sẽ bị đánh chết.
“Chúng ta cùng nhau dồn lực công kích, nhất định phải đẩy lui tên này, bằng không Kỵ sĩ kiếm sẽ chết!” Ba Thiên Khải kỵ sĩ khác quyết định thật nhanh, lập tức tập trung linh lực vào binh khí, hiển nhiên là để ra đòn chí mạng.
Ngô Minh trên thực tế cũng là nỏ mạnh hết đà, ngay cả khi có Linh giáp Lôi Minh bảo vệ anh ta cũng đã bị thương nặng khi Thiên Khải kỵ sĩ tấn công, chỉ chấn động cũng đủ tổn thương nội tạng và xương cốt của Ngô Minh.
Nếu không né tránh, và tiếp tục chịu dồn lực công kích của ba Thiên Khải kỵ sĩ, anh ta sợ là cũng không tốt đẹp được. Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể là bỗng nhiên né tránh, đứng ở nơi xa nghỉ ngơi. Ba Thiên Khải kỵ sĩ thấy Ngô Minh bị ép đi cũng không đuổi theo mà vội vàng giúp Kỵ sĩ kiếm chữa thương.
Nhưng hiển nhiên, Kỵ sĩ kiếm đã bị đánh cho tàn phế, tuy không chết nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục chiến đấu.
“Ngô Minh, Thiên Khải tộc ta cùng ngươi không đội trời chung!” Kỵ sĩ thương, người có quan hệ tốt nhất với Kỵ sĩ kiếm rống lên như điên, bất quá Ngô Minh lại không cho là đúng. Dưới bộ kim giáp, hai mắt anh ta bình tĩnh khác thường, cũng không mặn không nhạt, đáp: “Chúng ta, không phải đã sớm không đội trời chung sao?”
“Giết!” Lưu lại một người trông coi Kỵ sĩ kiếm, hai Thiên Khải kỵ sĩ khác điên cuồng tấn công Ngô Minh, các chiến binh Thiên Khải tộc xung quanh cũng bùng nổ linh diễm khôi giáp trên người, thiêu đốt linh hồn tự thân và điên cuồng gia tăng sức mạnh muốn giết chết Ngô Minh.
Trước mắt Ngô Minh cũng đã cạn kiệt sức lực, tuy có thể dựa vào Phệ hồn thú cắn nuốt linh hồn các chiến binh Thiên Khải tộc, tu bổ linh khí duy trì sự tồn tại của nữ Tiên thi, nhưng sự mệt mỏi và thương tích của cơ thể khó hồi phục trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, trận chiến càng kéo dài thì càng nguy hiểm cho anh ta, vừa rồi Ngô Minh dùng hết toàn lực đánh Kỵ sĩ kiếm đã phải trả giá rất đắt, nếu muốn tiếp tục đối phó thì tình hình không mấy lạc quan. Chưa kể đằng kia còn có một Quỷ Hạm tộc mới là rắc rối thật sự, đối phương chỉ cần dùng một số lượng lớn Thiết bì nhân và một số vũ khí mạnh mẽ để kiềm chế nữ Tiên thi. Hơn nữa Ngô Minh có thể cảm giác được đối phương vẫn đang nhòm ngó chính mình, giám thị chính mình, bất cứ khi nào có cơ hội hắn sẽ lập tức tung đòn chí mạng.
Đây mới là mình cần phải cẩn thận đề phòng.
Cùng lúc với suy nghĩ của anh ta, cuộc tấn công của Thiên Khải tộc cũng ập đến, Ngô Minh chỉ có thể lên tinh thần toàn lực ứng chiến.
Vào lúc này, Quỷ Hạm Vũ, người đang tấn công nữ Tiên thi, thực sự tập trung phần lớn sự chú ý vào Ngô Minh.
Người khác không biết nhưng Quỷ Hạm Vũ biết sức mạnh của một Phù sư là như thế nào. Nữ Tiên thi này chắc chắn là then chốt để đo sức mạnh của một Phù sư. Để triệu hồi một nữ Tiên thi là rất khó và cần rất nhiều linh khí, coi như là Phù sư trung cấp phổ thông cũng tuyệt đối không làm được đến mức này, nhưng Ngô Minh đã làm được.
Rõ ràng Quỷ Hạm Vũ nghĩ rằng Ngô Minh có chỗ đặc thù.
"Chẳng lẽ là bởi vì Thiên Hạm mà linh lực của Ngô Minh dồi dào như vậy? Đúng vậy, hẳn là như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy ý thức thể của Ngô Minh, hắn hoàn toàn không phải là một Phù sư trung cấp, điều này có nghĩa là hắn đã từng tăng đẳng cấp này trong khoảng thời gian ngắn. Nếu là phàm nhân cấp thấp bình thường sao có thể có tiềm lực như vậy, nhất định phải là do Thiên Hạm, ý thức của Thiên Hạm, mình phải có được! " Tham niệm trong lòng Quỷ Hạm Vũ càng tăng cao. Đúng như Ngô Minh nghĩ, nó đang tìm cơ hội, tìm cơ hội nhất kích tất sát để giết Ngô Minh.
Để nắm bắt cơ hội tấn công, Quỷ Hạm Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng đánh lén, một bóng người bí mật đã rời khỏi chiến hạm.
Bóng người này là phân thân của Quỷ Hạm Vũ, một phần linh hồn của hắn. Là một Chân linh thể, phân thân của hắn cũng có thể biến thành nhiều dạng khác nhau, chẳng hạn như biến thành một chiến binh Thiên Khải tộc bình thường, từ từ tiếp cận Ngô Minh, tất nhiên, vị trí nào của phân thân hắn nó cũng có thể biến thành vũ khí, chỉ cần có cơ hội là có thể giết được Ngô Minh.
Cuối cùng, hắn đã tìm thấy cơ hội này.
Trước sự tấn công dữ dội của hai Thiên Khải kỵ sĩ, Ngô Minh đã để lộ một lỗ hổng đằng sau anh ta.
“Chính là lúc này!” Quỷ Hạm Vũ lập tức điều khiển phân thân của hắn nhanh chóng tiếp cận Ngô Minh, trong khi một cánh tay đã biến thành một con dao găm.
Con dao găm này có thể giảo diệt linh hồn, cực kỳ sắc bén, thậm chí có thể trực tiếp xuyên thủng Linh giáp Lôi Minh, để ngưng tụ được con dao găm này, Quỷ Hạm Vũ đã gia trì một nửa sức mạnh của mình vào nó, chỉ cầm đâm vào người, cho dù lợi hại đến đâu thì cũng chắc chắn phải chết.
Ngô Minh hiển nhiên không nhận thấy nguy cơ tiềm ẩn này, bởi vì trận chiến quá kịch liệt, một người dù có tinh tường đến đâu thì theo thời gian bọn họ cũng sẽ mắc sai lầm.
Phân thân của Quỷ Hạm Vũ đã lẻn đến một nơi rất gần với Ngô Minh, hắn nhìn thấy cơ hội và ngay lập tức tăng tốc về phía Ngô Minh.
“Nguy hiểm!” Giác quan thứ sáu của Ngô Minh khiến anh ý thức được nguy hiểm đang đến gần, nhưng đã quá muộn để kịp phản ứng, nhưng cùng lúc phân thân của Quỷ Hạm Vũ lao tới Ngô Minh, nhưng cùng lúc phân thân của Quỷ Hạm Vũ lao tới, một chiến binh Thiên Khải tộc bên cạnh cũng bất ngờ lao tới.
Ngay sau đó, máu tươi bạo khởi, Ngô Minh chỉ cảm thấy mặt mũi phun đầy máu, khi nhìn lại thì nhận ra đó là một chiến binh Thiên Khải tộc đã ra thay mình hứng một đòn chí mạng.
Ngô Minh lập tức sững sờ.
Phân thân Quỷ Hạm Vũ không ngờ lại có chiến binh Thiên Khải tộc đỡ một nhát chí mạng cho Ngô Minh, ngay sau đó hắn gầm lên: "Ngươi không phải là tộc nhân Thiên Khải tộc..."
Chưa kịp nói xong thì phân thân Quỷ Hạm Vũ đã bị Ngô Minh một quyền đẩy lùi, người đỡ đòn của Ngô Minh cũng ngã xuống đất, lúc này Ngô Minh mới kịp nhìn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người dưới áo giáp này, Ngô Minh như bị sét đánh.
Ngô Minh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính Tích Hi là người đỡ đòn chí mạng cho anh.
“Làm sao có thể?” Đầu óc của Ngô Minh phút chốc trở nên trống rỗng, không phải cô ấy đang ở trong chiến hạm của Tinh Hà sao, sao lại ở đây? Ngoài ra, tại sao cô ấy lại mặc áo giáp của chiến binh Thiên Khải tộc? Lúc này, máu tuôn ra từ chiếc áo giáp bị đâm thủng, khuôn mặt của Tích Hi tái nhợt, cô ấy dường như muốn vươn tay ra để nắm lấy Ngô Minh, nhưng bàn tay đang giơ lên ​​cuối cùng cũng vô lực buông xuống, cô muốn nói điều gì nhưng lại không nói được, ngay cả nụ cười trên mặt cô ta cũng đọng lại.
Ngô Minh sững sờ, lúc này cảm giác tim mình như bị nhân sinh đâm vào, đau đớn kịch liệt khiến người ta không thở nổi, dù biết lúc này Ngô Minh không thể mất lý trí, nhưng ánh mắt cũng không thể rời khỏi nụ cười đọng lại ấy.
Nụ cười của Tích Hi đã in sâu vào mắt Ngô Minh như một dấu ấn, không thể nào xóa bỏ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận