Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 245: Biến cố lâu đài

Trên đường đi, Ngô Minh lấy Tạp giới mà Y Y đưa cho anh và kiểm tra nó cẩn thận, lúc đó Y Y nói có để lại một món quà nhỏ bên trong, Ngô Minh muốn xem nó là gì.
Chất lượng của Tạp giới này cực kỳ bình thường, chức năng duy nhất của nó là lưu trữ một số lượng lớn thẻ, trong đó có khá nhiều thẻ trận. Ban đầu có hơn 100 thẻ, nhưng trước đó đã bố trí hai trận pháp nên đã sử dụng hơn 20 thẻ. Bây giờ chỉ còn lại chưa đầy 90 thẻ, ngoài ra, Ngô Minh cũng nhìn thấy một thẻ không phải là thẻ trận.
Nguyên khí khẽ động, sau một khắc tấm thẻ này đã nằm trong tay Ngô Minh.
Khi Ngô Minh nhìn thấy thẻ bài này là gì, tinh thần của anh ta đã khẽ động, hóa ra đó là một thẻ bài 'Dịch chuyển tức thời' có thể dịch chuyển đến 'Nguyên khí bí cảnh'.
Mặc dù sẽ mất hàng trăm thẻ nguyên khí chỉ để kích hoạt nó, nhưng Ngô Minh biết mất nhiều hơn nữa cũng đáng giá, bởi vì nếu muốn nâng cấp từ cấp độ nguyên khí thứ ba lên cấp độ thứ tư, phải bước vào 'Nguyên khí bí cảnh' để lĩnh ngộ.
Với tấm thẻ này, có thể nói anh ta trực tiếp có được cơ hội thăng cấp nguyên khí cấp bốn, Ngô Minh tự nhiên là hưng phấn.
Chỉ là hiện tại Ngô Minh sẽ không dùng tới, ít nhất phải về Lâu đài trước giải quyết một số chuyện vặt vãnh.
Chiếc xe nhanh chóng lái lên đường cao tốc, sau khi xác định được phương hướng xong nhanh chóng lái về hướng Lâu đài Á Kỳ. Dọc theo đường đi, những cô gái được Lý Hạ giải cứu đang trò chuyện không ngừng, đối với họ mà nói, thoát ra khỏi Nguyệt lâm thực sự là một điều may mắn.
Có hai Tinh linh là An Ny và Chúc không lo gặp phải sinh vật hoang dã trên đường đi, nếu có cũng sẽ giết chúng ngay khi có thể, vì vậy sau nửa ngày chiếc xe buýt nhỏ này đã sắp đến Lâu đài Á Kỳ.
Nhưng đúng lúc này, chiếc xe buýt đột ngột phanh gấp rồi dừng lại.
“Tam béo, sao lại dừng lại?”
Khỉ gầy đang ngủ gật bên ghế lái phụ, cú phanh gấp khiến hắn dính chặt vào kính xe, chỉ khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước xe lại nói không ra lời.
Phía trước xe ba trăm mét, thật ra có một cái trại hình dáng thô kệch, bên ngoài có hàng rào đơn sơ bằng gỗ dày và bén nhọn, trên hai tháp canh bằng gỗ cao mười mét, có bốn năm tên thú nhân tráng kiện cầm cung tiễn.
Trong trại này, cũng có hàng trăm chiến binh Thú nhân mạnh mẽ, mà ở đây chỉ cách Lâu đài Á Kỳ chỉ có vài km.
Ngô Minh nhíu mày xuống xe, cư nhiên có thể thấy được lũ Thú nhân này là những kẻ đã bao vây Lâu đài Á Kỳ trước đây, không ngờ rằng xúc tu của chúng lại kéo dài đến đây.
Lúc này, một đội mười con Lang kỵ nhanh chóng chạy tới, những con Lang thú này dùng làm tọa kỵ hình thể to lớn, chúng chạy nhanh, sức chiến đấu cũng không tồi, một đội như vậy đủ để đối phó với số lượng chiến binh nhân loại gấp mười lần chúng.
Nhìn thấy chiếc xe buýt nhỏ, một con Thú nhân cưỡi trên một con sói gầm lên một tiếng, sau đó mười Lang kỵ xông tới bao vây chiếc xe buýt nhỏ chở đám người Ngô Minh.
“Đây chắc là gián điệp của con người từ Lâu đài, giết hết bọn chúng!”
Lang kỵ thú binh dẫn đầu cầm rìu chiến hét lên một tiếng, những con Thú nhân còn lại lập tức huy động vũ khí trông tay giết tới.
Ngô Minh không hề động, nhưng anh ta nói với Đằng Băng và những người khác trong xe: "Mạnh nhất của đám Thú binh này chỉ là nguyên khí cấp ba, các ngươi xuống luyện tay một chút đi. Nhưng hãy cẩn thận, những Thú binh này lợi hại hơn nhiều so với những sinh vật hoang dã gặp phải trên đường! "
Ngô Minh quá lười để đối phó với đám Lang kỵ thú binh này, nhưng Tam béo và những người khác lại rất hào hứng. Từng người một nhảy xuống chiến đấu với những Lang kỵ thú binh đang lao lên.
Lý Hạ cũng nhanh chóng lăn ra cửa kính ô tô đứng trên nóc xe với cung tiễn trên tay, chỉ cần ai gặp nguy hiểm nàng sẽ lập tức bắn cung tiễn để giải vây
Bây giờ nàng đã là nguyên khí cấp ba, tài nghệ cung tiễn cùng uy lực so trước kia còn cường đại hơn.
Ngô Minh đứng sang một bên quan sát, kỳ thật ngay từ đầu Ngô Minh đã cảm thấy có gì đó không ổn, không phải bởi vì những Thú binh này, mà là bởi vì anh ta không cảm giác được nguyên khí Nhị nha và Thiết tượng.
Khi rời khỏi Lâu đài Á Kỳ hơn hai tháng trước, Ngô Minh cố ý để lại Nhị nha và Thiết tượng, nhưng loại cảm ứng nguyên khí này sau một khoảng cách nhất định sẽ bị gián đoạn, chỉ cần anh ta quay lại một khoảng cách nhất định sẽ có cảm ứng, nhưng Ngô Minh bây giờ không thể cảm nhận được.
Ngô Minh biết rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Vốn dĩ, Ngô Minh định quay về lâu đài để xem xét, nhưng anh phải thủ hộ chiếc xe này, nhất là khi gặp phải trại tiền đồn của lũ Thú nhân trên đường đi, anh càng phải cẩn thận hơn, mặc dù hàng trăm con Thú nhân cũng không nhiều lắm, nhưng nếu như đồng thời xuất động thì sức chiến đấu cũng là cực kì khủng bố.
Chẳng bao lâu, với sự hỗ trợ của Lý Hạ, Đằng Băng, Tam béo, Đỗ Mai và những người khác đã giết gần hết Lang kỵ thú binh. Một Thú binh thấy tình thế không ổn lập tức kích hoạt một thẻ, toát ra một vệt sáng khói báo động tốc hành phía chân trời
Hàng trăm Thú binh lao ra khỏi trại Thú nhân phía xa, bao gồm một số lượng lớn sủng vật, thậm chí có vài Chiến lang khổng lồ được Thú nhân tế tự triệu hồi, nhưng không có nguyên khí cấp bốn.
Cùng thời khắc đó, Lâu đài Á Kỳ.
Trong sảnh chính của thành chủ, một số nhân vật quan trọng đã đi theo Ngô Minh đến Lâu đài Á Kỳ cũng có mặt, bao gồm Duẩn Vân Phi, Thẩm Giai Nghi và Lôi tiên sinh, nhưng Độc nhãn lão ngũ, Lưu Bân và Lỗ đại sư thì không có ở đó. Không những thế, ở đây còn xuất hiện thêm một số gương mặt xa lạ, người ngồi ở ghế chính là một người đàn ông trạc ba mươi, môi mỏng, râu mép, ánh mắt âm lãnh.
Người lính canh có nhiệm vụ canh gác tháp canh lúc này vào báo cáo có một cuộc chuyển quân quy mô lớn đột ngột trong trại Thú nhân cách đó vài km.
“Đến lâu đài của chúng ta sao?”
Người đàn ông ngồi ở ghế chính lười biếng nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Không, có vẻ như có vài người tị nạn đi ngang qua và thu hút sự chú ý của lũ Thú nhân!” Người lính gác thành thật nói.
“Vậy ngươi không cần căng thẳng, trở về cương vị của ngươi đi!”
Người lên tiếng trước không có hỏi ý kiến ​​của người khác, trực tiếp quyết định.
"Quyền Thành chủ, vấn đề này có vẻ không thích hợp sao? Bất kể như thế nào, chính đồng loại chúng ta đang gặp nguy hiểm. Ít nhất chúng ta phải tìm ra người đó là ai..." Duẫn Vân Phi lúc này mới đứng dậy nói.
Râu mép lập tức cau mày nói: "Cái gì quyền Thành chủ, người họ Ngô sau tháng này không về, theo lệnh của Ủy ban quản lý thành phố Sư tử, ta, Chu Huy, là Thành chủ Lâu đài Á Kỳ. Từ giờ trở đi, tất cả các ngươi phải gọi ta là Thành chủ Chu. Cho dù bây giờ ta vẫn đang giữ vai trò là quyền Thành chủ, làm ra bất kỳ quyết định gì cũng không cần ngươi tới khoa tay múa chân. "
Duẩn Vân Phi tức giận đến mức sắp sửa nổ tung, nhưng lại bị Thẩm Giai Nghi ngồi ở đối diện kéo, Lôi tiên sinh cũng lắc đầu với Duẫn Vân Phi, ra hiệu anh ta không nên vọng động.
"Hừ, nếu không phải xem ở mấy người các ngươi có chút công lao, đã đuổi các ngươi đi giống như Độc Nhãn Long, thứ gì, truyền lệnh của ta, không có sự đồng ý của ta, không ai được phép rời Lâu đài nửa bước, chức trách của chúng ta chính là kiềm chế những con Thú nhân đó, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể chủ động khiêu khích! "
Tên Thành chủ họ Chu nói xong, liền nói: " Đương nhiên, nếu như có ai đang ngồi ở đây không hài lòng mệnh lệnh cùng phương thức làm việc của ta, có thể nói ra, ta có thể để cho các ngươi ly khai khỏi lâu đài, không phải Lưu Bân đã bất tuân lệnh điều khiển và bỏ đi sao? Để ta nói cho các ngươi nghe, đừng nói là người họ Ngô không trở về, ngay cả khi hắn trở về cũng là Chu Huy ta một tay phát triển Lâu đài Á Kỳ, Ủy ban quản lý sẽ không đồng ý giao nó lại cho hắn. Về sau ai còn dám nhắc tới họ Ngô này, Chu mỗ là người cái thứ nhất không buông tha hắn."
“Thối lắm, họ Chu mày tính là thứ gì? Đây là Ngô ca không ở đây, nếu như Ngô ca có ở đây đã một đao chém tên khốn kiếp này rồi!" Duẫn Vân Phi không chịu nổi nữa, đập bàn chửi bới.
Chỉ là hắn vừa đứng dậy, không ít người chung quanh Chu thành chủ cũng đứng lên trừng mắt nhìn nhau, hiển nhiên là từ phía Chu Huy.
“Duẫn Vân Phi, đừng quên thân phận của mình, dám nói chuyện với Thành chủ Chu như thế này, ta xem ngươi là muốn ngồi xổm ngục giam !" Một người nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.
“Cảnh vệ, bắt Duẫn Vân Phi bất kính với thành chủ, quả thực phản rồi!" Một người khác cũng chỉ vào mũi Duẫn Vân Phi mắng.
Vào lúc này, mười mấy Cảnh vệ trang bị súng và kiếm từ bên ngoài xông vào, họ bao vây Duẫn Vân Phi.
Thẩm Giai Nghi cũng đứng dậy và nói: "Các ngươi làm cái gì? Vân Phi hắn nói không sai. Hiện tại ban quản lý vẫn chưa thu hồi danh tính của anh Ngô. Các ngươi làm như thế, cũng là không đem mệnh lệnh Ủy ban quản lý để vào mắt."
Lôi tiên sinh giờ phút này cũng đứng dậy nói: "Lâu đài Á kỳ này, Công hội thức tỉnh giả chúng ta sẽ không ở lại đây!
“Không đợi càng tốt, các ngươi hiện tại liền có thể đi, thành thật nói cho các ngươi, ta đã sớm xem mấy người các ngươi không vừa mắt. Các ngươi đều là người của gã họ Ngô, đi thì tốt hơn, nhưng mà Duẫn Vân Phi không thể đi, hắn dám nhục mạ ta, Cảnh vệ, trói hắn lại!”
Chu Huy nói xong, vài tên Cảnh vệ bước lên về phía trước duỗi tay chụp vào cánh tay Đoạn Vân Phi.
Duẫn Vân Phi phản ứng cũng rất nhanh, hắn trực tiếp duỗi tay nắm lấy chế trụ hai Cảnh vệ, sau đó hai tay rót lực, vừa kéo vừa thả, hai gã Cảnh vệ liền thình thịch một tiếng bị ném xuống mặt đất.
Hai Cảnh vệ này chỉ là thức tỉnh giả cấp một, cũng không phải là đối thủ của thức tỉnh giả cấp hai Duẫn Vân Phi.
Nhưng đúng lúc này, một người phía sau Chu Huy hét lên: “Làm càn!””
Sau đó đột nhiên nhảy ra, năm ngón tay móc ra chộp vào Duẫn Vân Phi nhanh như chớp, người sau duỗi tay chặn lại, nhưng là vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi: “Thức tỉnh giả cấp ba."
Ngay sau đó, Duẫn Vân Phi đột nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng lên, bị đấm vào ngực cả người ngã xuống cách đó bảy tám thước, sau khi tiếp đất liền phun ra một ngụm máu, sau đó bị nhiều Cảnh vệ giữ lại.
“Thức tỉnh cấp hai đơn thuần, không cần thẻ cũng có thể bắt được ngươi!”
Thức tỉnh giả cấp ba cười lạnh một tiếng, sau đó đứng lại phía sau Chu Huy. Hắn và một hộ vệ khác được thành viên trong Ủy ban quản lý cử đi hỗ trợ Chu Huy, đều là thức tỉnh giả cấp 3. Tuy rằng đã có khá nhiều thức tỉnh giả cấp ba, nhưng bọn họ đều tồn tại đứng trên tất cả thức tỉnh giả.
Thẩm Giai Nghi và Lôi tiên sinh tự nhiên trông khó coi, nhưng bây giờ họ không thể giúp đỡ.
“Kéo Duẫn Vân Phi này xuống nhốt lại, sau này còn ai dám bất kính với ta, đây là kết cục!” Chu Huy lạnh lùng nói.
Lúc này bên ngoài có một người bước vào, người chưa đến thì một giọng nói tức giận đã truyền vào.
"Ngô đại ca !"
Nhìn người tới, Thẩm Giai Nghi, Lôi tiên sinh cùng Duẫn Vân Phi đều là vẻ mặt không dám tin, sau đó chính là vẻ mặt cuồng hỉ, hiển nhiên, giờ phút này đi tới chính là Ngô Minh
Bạn cần đăng nhập để bình luận