Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 887: Thần ấn chi tranh (8)

Xưa nay tranh đoạt Thần ấn luôn có những quy tắc nhất định, đôi khi sẽ xảy ra đại chiến, thương vong nặng nề, nhưng trong thời gian gần đây theo quy tắc nhất định, đó là người nào có năng lực sẽ giành chiến thắng.
Đầu tiên, trong quá trình ngưng tụ Thần ấn, không ai có thể gây khó dễ, một khi đã thỏa thuận, mọi người sẽ lui về một khoảng cách nhất định, chờ người lấy được gần hết mảnh vỡ sẽ đưa mảnh vỡ vào. Tất nhiên, những người khác cũng cần đặt các mảnh vỡ thu thập được đặt lên đó, sau khi Thần ấn được ngưng tụ sẽ nổ ra tranh đoạt, ai chạm vào trước sẽ nhận được Thần ấn.
Đây là luật bất thành văn.
Đối với mảnh vỡ dùng để ngưng tụ Thần ấn, người cung cấp nhiều nhất có thể đứng ở vị trí cao nhất, sau đó phân chia vị trí tùy theo số mảnh vỡ. Người nào có ít mảnh vỡ nhất hoặc không có mảnh vỡ nào thì đương nhiên sẽ phải đứng ở rìa ngoài cùng.
Những gì Huyền Hạm nói là quy luật này.
Ngô Minh lúc này còn đang chìm đắm trong chấn động, anh hoàn toàn không ngờ sau Linh Vĩ tộc, Phù sư Long Hổ Sơn cũng cũng đứng về phía mình, điều này buộc Huyền Hạm không thể dùng vũ lực, kết quả là không chỉ Ngô Minh ngạc nhiên mà còn có Kerrigan đạo sư.
"Xem ra chúng ta bên này nhân mã cũng không ít, ha ha!" Tam Bảo ở một bên cười ha ha, hoàn toàn là một bộ không tim không phổi.
Ngô Minh và Kerrigan đạo sư nhìn nhau và ngay lập tức nhìn ra nguyên do trong mắt nhau.
“Khẳng định là bởi vì Tam Giới Hỏa Phù, bọn họ cho rằng ta là truyền nhân Phù tổ cho nên mới giúp chúng ta!” Ngô Minh trong lòng thầm nghĩ, bất kể nói thế nào thì đều là chuyện tốt to lớn, đã như thế Huyền Hạm dụ dỗ nhiều Linh tộc sẽ trở nên vô dụng, dù sao Phệ Linh tộc và Cự Linh tộc chắc chắn sẽ không trộn lẫn nữa. Việc này dính đến Phù sư và Linh Vĩ tộc, nếu không cẩn thận có thể đắc tội bọn họ. Người duy nhất sẽ đi theo Huyền Hạm liều mạng chiến đấu là Thiên Khải tộc, dù sao mình giết chết Thánh Tổ bọn họ, đây chính là đại thù.
Cuộc chiến cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, nhiều Linh tộc lại rút lui, và Ngô Minh cũng học được các quy tắc ở đây từ một số Đại phù sư. Nếu mọi người đều đạt thành hiệp nghị, sau khi Thần ấn hoàn thành lại tiến hành tranh đoạt bằng bản lĩnh, đương nhiên nếu không đóng góp mảnh vỡ Thần ấn thì không thể tham gia tranh đoạt, ngược lại sẽ bị tập thể công kích.
“Nếu phải tuân theo quy tắc, vậy thì ta sẽ đến trước!” Huyền Hạm trên không vào lúc này hừ lạnh, sau đó một số lượng lớn mảnh vỡ bay ra khỏi thân của hắn và đáp xuống bình đài trong miệng núi lửa.
"Ta đã thu thập được 9.800 mảnh Thần ấn ở mọi kích cỡ. Nếu ai có thể thu thập nhiều mảnh hơn ta, người đó có thể đứng trước mặt ta!" Cuối cùng, hắn biến thành một hình người có thể lơ lửng trong không trung, ngũ quan cứng ngắc, thân cao hai mét. Rõ ràng, hình người này chính là phân thân của Huyền Hạm đang tranh giành Thần ấn. Dù sao bản thể của hắn thực sự quá lớn, hắn không có lợi thế về linh hoạt và tốc độ.
“Vậy ta cũng tới!” Thiên Khải tộc Minh kỵ sĩ cũng vẫy tay và ném một mảnh vỡ lớn của Thần ấn lên bình đài ngưng tụ: “Ta không có nhiều mảnh vỡ như Huyền Hạm, chỉ có 3.200 mảnh.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Minh kỵ sĩ vẫn mang vẻ mặt tự đắc, gã tự nhiên không có khả năng so với Huyền Hạm, nhưng với số lượng mảnh vỡ như vậy thì xếp thứ hai là đủ rồi, Minh kỵ sĩ cũng nắm chắc con bài tẩy, có thủ đoạn thúc đẩy tốc độ lên cao trong khoảng thời gian ngắn. Khi đó, bản thân ở vị trí thứ hai không hẳn không có cơ hội lấy được Thần ấn, một khi lấy được Thần ấn thì gã ta tự nhiên không cần sợ Huyền Hạm. Lùi lại một bước, cho dù không lấy được Thần ấn thì Minh kỵ sĩ cũng đã lên kế hoạch thu được một số chỗ tốt từ Huyền Hạm, sau này bọn họ nhất định sẽ hợp lực đối phó với Ngô Minh.
Ít ai biết Huyền Hạm từ lâu đã coi Minh kỵ sĩ như một tên ngốc, nếu như không phải lúc trước đối phương não tàn nói ra những câu nói kia, Linh Vĩ tộc cũng sẽ không bị chọc tức giận, nói không chừng lúc đó có thể thừa cơ giết chết Ngô Minh. Nhưng bây giờ không có cơ hội, nên trong lòng hắn đã căm ghét Minh kỵ sĩ này từ lâu.
Tiếp theo, tất cả các Linh tộc dồn dập hưởng ứng, đặt tất cả các mảnh vỡ mà họ có được lên bình đài. Có rất nhiều người ở đó, họ không sợ ai đó sẽ gây rắc rối hoặc không theo quy củ làm việc. Nếu đúng như vậy, mọi người có quyền vây công, cho dù có thực lực cường đại như Huyền Hạm thì hắn cũng không dám làm như vậy.
'U' Phệ Linh tộc đã bỏ ra ít hơn 2.000 mảnh vỡ Thần ấn, thậm chí còn ít hơn từ các Linh tộc khác, Cự Linh tộc chỉ lấy ra vài trăm mảnh. Tất nhiên, chỉ cần họ lấy ra các mảnh vỡ là đủ tư cách tham gia tranh đoạt Thần ấn, nói đúng ra, bọn họ cũng có cơ hội.
Các Linh tộc nhỏ khác thì một số người chờ đợi và nhìn thấy các mảnh vỡ, trong khi những người khác nghiến răng ném các mảnh vỡ và chuẩn bị cơ hội có thể có ít hơn một phần trăm hoặc thậm chí một phần nghìn. Đây là tâm lý dân cờ bạc, trước khi Thần ấn được ngưng tụ và bị người khác lấy đi, họ đều có cơ hội.
Linh Vĩ tộc cũng ném ra một số mảnh vỡ nhưng không nhiều, chỉ có vài trăm mảnh, dù sao thu thập mảnh vỡ Thần ấn cũng không dễ dàng, một số Linh tộc thậm chí chỉ có một con số.
Phù sư bên này cũng chỉ có mấy Đại phù sư ném trăm mảnh vỡ, cuối cùng toàn bộ mảnh vỡ đều đã ném ra ngoài, những mảnh vỡ Thần ấn trên bình đài núi lửa lơ lửng từng mảnh một, tỏa ra quang mang rực rỡ.
“Còn nữa không?” Huyền Hạm lúc này mới nói, phân thân hình người thậm chí nhìn về phía Ngô Minh, quả nhiên lần này Ngô Minh đến Tế đàn Thần ấn không thể đến tay không, nếu như ngược lại vậy thì tốt, đây cũng là chủ ý của Huyền Hạm, nếu như Ngô Minh không có mảnh vỡ thì không đủ tư cách tranh đoạt Thần ấn, ngược lại nếu có, vậy thì lần này để cho đối phương xuất huyết, đối với tranh cướp Thần ấn, Huyền Hạm hoàn toàn nắm chắc.
Huyền Hạm nhìn Ngô Minh, còn những người khác đều nhìn Ngô Minh, hiển nhiên bọn họ không tin lần này Ngô Minh sẽ ra tay không, đối phương hẳn là có mảnh vỡ của Thần ấn, nhưng vấn đề là có nhiều hay ít mà thôi.
Lúc này, một Đại phù sư đến nói với Ngô Minh nếu có mảnh vỡ thì tốt nhất nên tham gia tranh đoạt lần này, bởi vì mỗi lần mở ra tế đà thì Thần ấn cũng chỉ có thể ngưng tụ một lần, cho dù trong tay có rất nhiều mảnh vỡ, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì chỉ có thể đợi lần sau, lần này đã ngàn năm trôi qua, e rằng không người có thể chờ đợi.
Kỳ thật trong lòng Ngô Minh cũng đã nghĩ tới rồi, Đại phù sư này có lòng tốt, sợ mình sẽ chịu thiệt, trước tiên cảm ơn đối phương, Ngô Minh liền đi tới phía trước, một đường đi qua các Linh tộc khác, đi qua 'U' và Thiên Khải Minh kỵ sĩ, cuối cùng càng là đi tới phía trước Huyền Hạm.
“Dừng lại, ngươi đi phía trước bổn hạm, ngươi cho rằng so với bổn hạm này thì ngươi thu thập được nhiều mảnh vỡ hơn sao?” Huyền Hạm lúc này lạnh lùng hỏi, có thể nói là hận thấu xương Ngô Minh, nhưng hiện tại một mực không có cách nào động thủ. Hắn nghĩ chắc chắn mình sẽ đứng ở phía trước nên khi Ngô Minh đi qua, hắn tức giận hỏi ngay.
Ngô Minh mặc kệ tiếp tục đi về phía trước, sau đó mới nhấc vung tay lên, lập tức những mảnh vỡ Thần ấn như thác nước đổ ra ngoài, Huyền Hạm định nói gì đó, nhưng ánh sáng từ những mảnh vỡ khiến hắn không thể mở mắt ra.
Sau đó, chính là một mặt không dám tin tưởng.
Hầu như không cần đối phương nói, Huyền Hạm cũng biết bộ sưu tập mảnh vỡ của Ngô Minh vượt xa hắn, chỉ nhìn sơ qua chí ít vượt qua 20 ngàn mảnh vỡ, hơn nữa cái to lớn nhất cao tới bảy, tám mét, nặng hơn chục tấn, quá kinh khủng. Tuy nhiên, trên mặt thì kinh hãi, nhưng trong lòng Huyền Hạm lại cười gằn.
"Vẫn còn quá non, ta khiêu khích có chút đã lấy ra tất cả mảnh vỡ. Chậc chậc chậc, ta đã phân tích trước đó nhất định phải có nhiều mảnh vỡ trong tay Ngô Minh, nếu không sẽ không thể đi thẳng tới bình đài ngọn núi lửa này, bây giờ nhìn lại quả nhiên là không sai. Để ngưng tụ Thần ấn, chỉ cần có thể thu thập 20% mảnh vỡ là được, riêng Ngô Minh có thể đã thu thập hơn 30% mảnh vỡ. Nếu thêm của chúng ta, e rằng số lượng mảnh vỡ lần này thu thập được chắc chắn hơn 50%, có thể có 60% đến 70%, ngoại trừ thời cổ đại, e rằng không có Thần ấn có độ tinh khiết cao như vậy sinh ra, lần này ta kiếm bộn rồi!” Huyền Hạm phấn khởi, tin tưởng lần này sẽ lấy được Thần ấn, cho nên cấp Thần ấn càng cao càng tốt. Đến lúc đó Ngô Minh khổ cực thu thập sẽ thuộc về hắn, ước chừng đến lúc đó có thể làm cho Ngô Minh nổi điên.
Suy nghĩ trong lòng người khác cũng giống như Huyền Hạm, ánh mắt cũng nhìn thẳng, sau đó hoàn toàn là tham lam. Không thể nghi ngờ, Thần ấn ngưng tụ lần này nhất định là có đẳng cấp cực cao, ai lấy được liền có thể thoát thai hoán cốt, bất luận kẻ nào cũng đều đỏ mắt, thậm chí có một số Linh tộc cấp thấp cũng cao hứng muốn thử vận may, bọn họ nghĩ rất đơn giản, đây là đánh bạc, vạn nhất lấy được Thần ấn chính là có thể bay lên đầu cành cây biến thành Phượng Hoàng, từ đây một bước lên mây.
“Mịa nó, Ngô Minh, ngươi cướp bao nhiêu người mới có được nhiều mảnh vỡ như vậy, chuyện này quá khoa trương!” Lúc này Tam Bảo trừng mắt quát, khoan hãy nói, Tam Bảo biết rõ Ngô Minh hơn, phần lớn những mảnh vỡ này đều đúng là đánh cướp mà có, bằng không nếu thu thập thông thường thì đến tết Công-gô (*) mới có thể thu thập nhiều như vậy.
(*) Tết Ma-rốc hay Tết Công-gô là những thuật ngữ dùng để chỉ 1 sự việc còn lâu mới đến hoặc rất khó xảy ra.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, chỉ cần không bị mù là có thể thấy được lần này Ngô Minh ném ra mảnh vỡ Thần ấn nhiều nhất, theo quy củ nhất định phải đứng ở phía trước, hơn nữa vượt qua khoảng cách phân thân Huyền Hạm không ít, hiển nhiên sau khi đợi một lúc để bình đài ngưng tụ Thần ấn, anh là người có lợi thế nhất.
Chỉ là những người khác đều có thủ đoạn của riêng mình và họ chưa sử dụng nó, e rằng khi Thần Ấn xuất hiện sẽ toàn bộ thi triển ra, đến lúc đó phải xem thủ đoạn của ai lợi hại hơn.
Bình đài núi lửa có đủ mảnh vỡ Thần ấn càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, miệng núi lửa vốn đang yên tĩnh lúc này đột nhiên bạo phát, mặt đất rung chuyển, núi lửa phun trào. Tượng đài trên bệ miệng núi lửa tỏa ra ánh sáng khắp thân thể, lòng bàn tay đối diện với miệng núi lửa lập tức bắt đầu hấp thụ dung nham tinh khiết nhất bên dưới núi lửa, biến nó thành ngọn lửa đáng sợ nhất và bắn vào những mảnh vỡ Thần ấn lơ lửng trên bình đài, giống như một cái lò nung khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận