Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 77: Gặp cướp

Trong cửa hàng thịt Điền thị, ​​một vài người bán thịt đang cần mẫn phân loại con Giác ngưu vừa mua được, Điền Vạn Kim đứng bên cạnh, vẻ mặt âm trầm bất định.
Một tên cấp dưới khôn khéo bên cạnh biết rõ tâm tình trong lòng của ông chủ, hắn ta bước tới nói nhỏ: "Ông chủ, tuy ba khẩu súng phế phẩm cũng không đáng bao nhiêu tiền nhưng một ngàn viên đạn cũng không phải là số lượng nhỏ, còn có dược phẩm đó, ngài có cần chúng ta đi đoạt lại không...”
Nói xong hắn làm động tác cắt cổ.
Điền Vạn Kim đương nhiên biết điều này có ý tứ gì, thế đạo này giết người cướp của không phải là vấn đề lớn, suy nghĩ một hồi anh ta lắc đầu nói:" Không cần, mặc dù bút mua bán này chúng ta kiếm không nhiều. Nói cho người biết, nguyên tắc sống của ta biết đủ là được, cũng phải đủ thông minh để tránh rắc rối. Chẳng lẽ ngươi không để ý sao, con Giác ngưu này ghê gớm như vậy mà bị một đao mất mạng sao? Tiểu tử vừa rồi là người không đơn giản, Điền Vạn Kim ta chủ yếu hoà khí sinh tài, vạn nhất chọc ra phiền toái lớn thì mất nhiều hơn được. Nga đúng rồi, từ trên thân con Giác ngưu này chọn một ít da và thịt tốt, sau đó tặng cho Giang lão đại một ít, Kim lão đại cũng đưa một phần, còn có Ngụy trấn trưởng, cho ông ta cái tốt nhất, chỉ cần đem vài vị gia gia này hầu hạ tốt thì cái gì cũng có!”
"Dạ, được rồi! "Thuộc hạ gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng nói:" Ông chủ, vừa rồi ta nhìn thấy khi tiểu tử đó đang bán Giác ngưu thì Giang lão đại và Kim lão đại cũng có bên trong đám người xem náo nhiệt, chắc do ngài đưa tin cho họ nhỉ, quả nhiên là nước cờ khôn ngoan của ngài!"
"Còn có việc này sao?" Điền Vạn Kim sửng sốt một hồi, anh ta tuy chỉ là một gã nông dân chân đất, nhưng lại cực kỳ thông minh, suy nghĩ một hồi anh ta đột nhiên cười nói: "Vậy thì chúng ta phải nhanh lên, đừng để hai vị lão đại này phải đợi lâu. Có điều, Dư lão hán và tiểu tử bán Giác ngưu cho chúng ta sắp xui xẻo rồi. Người của Giang lão đại còn nói đạo lý, nhưng người của Kim lão đại thì chuyện gì cũng có thể làm ra, thịt béo như vậy nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua. Đám Dư lão hán sẽ xui xẻo mất... ", nhưng cũng chợt nhận ra mình không dám nói gì thêm, vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Tại cổng của điểm tập kết này, Ngô Minh và đám người Dư lão hán chào từ biệt nhau, đây là điều mà Ngô Minh đã lên kế hoạch từ rất lâu. Hắn vẫn cần tìm Lý Hạ và Lưu Bân, nhất định sẽ không lưu lại nơi tập kết nhỏ của đám người Dư lão hán, Ngô Minh lần này chỉ để lại một ít đồ kiếm được, 300 viên đạn và một ít thuốc, còn mọi thứ khác đều đưa cho đám người Dư lão hán.
Tuy rằng bọn họ mới quen nhau một ngày có chút không nỡ chia tay, nhưng Ngô Minh đã hạ quyết tâm nên ba người bọn họ cũng không nói gì được, đều nói lời từ biệt Ngô Minh.
Lúc này, Ngô Minh cùng Quách Ngọc Cường và Bằng Phong nói: “Hãy chăm sóc con cái và sống tốt!”
Ba người họ cũng chào tạm biệt Ngô Minh trước khi rời khỏi điểm tập kết. Về phần Ngô Minh, anh ta đang từ từ dò hỏi tin tức ở đây xem có ai trốn thoát khỏi Vũ Thành hay không. Dân số của điểm tập kết này khoảng 1 vạn người, nhiều người trong số họ từ khu vực xung quanh trốn thoát được tìm tới, khả năng dò hỏi được tin tức là rất cao.
Nơi nào cũng có người, điều kiện cũng không bằng ở Vũ Thành lúc đầu, có nơi còn hôi hơn, cũng may trời còn lạnh, đợi tới xuân hạ sẽ có ruồi nhặng bay quanh.
Ở điểm tập kết, để đo địa vị của một người có thể nhìn vào quần áo sạch sẽ của họ, Ngô Minh vẫn đang mặc bộ đồ mà Quách Ngọc Cường đưa cho anh ta, tuy không phải mới nhưng ít nhất cũng sạch sẽ.
Ngô Minh loanh quanh một hồi, đang định tìm người hỏi thăm thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện.
Dường như anh ta đang bị theo dõi.
Đối phương dường như không có gì cố kỵ, cũng không lo bị phát hiện cứ không kiên nể gì đi theo sau. Sau khi Ngô Minh xác nhận chuyện này, anh ta cũng không có biểu hiện gì mà chủ động đi đến một nơi hẻo lánh không có người ở.
Đây là một ngõ cụt không có ai trong đó, rõ ràng là nơi tốt nhất để làm một số việc mờ ám.
Quả nhiên, ba người nhanh chóng tiếp cận ngăn chặn Ngô Minh.
Cả ba người đều có ý đồ xấu, một người rút súng lục chĩa vào Ngô Minh, hai người còn lại rút dao găm.
"Đừng nhúc nhích, đem súng sau lưng ném qua, còn những thứ ngươi vừa mua ở tiệm thịt của Điền gia. Đừng giở trò quỷ, súng trong tay ta không có mắt, nếu không chỉ bằng một phát mày sẽ chết ngay lập tức!" Người đó mắng mỏ, chĩa súng vào Ngô Minh, nhìn chằm chằm khẩu súng trường tự động Kiểu 56 và ba lô phía sau Ngô Minh, vẻ mặt hắn lộ rõ ​​vẻ tham lam.
Hai người còn lại đều cầm dao găm chia làm hai bên chặn Ngô Minh ở góc tường, đều là dao găm có rãnh rỉ máu.
“Các ngươi đến từ tiệm thịt của Điền gia?” Ngô Minh không chút nào hoảng sợ, trong mắt hắn ba người này hoàn toàn không có thể uy hiếp được hắn.
"Đừng nói nhảm nữa, mau đi lấy đồ..." Tên cầm súng vặn vẹo mặt chuẩn bị nổ súng, lúc này, Ngô Minh đối diện chợt lóe lên, ngay sau đó tên này cảm thấy đau nhói ở cổ, rồi mất hết sức lực chìm vào bóng tối.
Từ cổ lên trên đầu, Ngô Minh cầm một chiếc răng bọ đâm xuyên qua cổ thẳng qua sau đầu, chết ngay lập tức.
Gần như cùng lúc đó, Ngô Minh hai chân dậm chân xuống đất, lao ra như một con báo, lấy dao găm của tên vừa chết đâm vào cổ tên cầm súng. Không đến hai giây, chỉ còn lại có một tên cầm dao găm kinh hãi nhìn Ngô Minh đang đi về phía mình.
Vừa định hét lên thì đã thấy nam nhân phía đối diện lao về phía mình với một nụ cười dữ tợn tóm lấy cổ hắn.
Một tiếng leng keng, gã ta sợ hãi tiểu cả ra quần đánh rơi con dao găm xuống đất. Hắn đã lớn như vậy mà còn chưa từng thấy người nào giết người gọn gàng như vậy, cũng chưa từng thấy người nào nhanh nhẹn như vậy, đây nào phải là người mà chính là dã thú.
Không, ngay cả thú hoang cũng không nhanh như vậy.
Sau khi Ngô Minh bắt được gã đó, bắp thịt ở chân do chuyển động nhanh đang căng lên chậm rãi thả lỏng.
Trên đường từ Vũ Thành đến đây, Ngô Minh vẫn rèn luyện thể lực mỗi ngày, là một thức tỉnh giả có thể chất càng mạnh tự nhiên sẽ càng mạnh mẽ, ngoài ra Ngô Minh còn có bộ kỹ năng cận chiến, ám sát. Trong kiếp trước, anh ta thậm chí còn cải tiến kỹ năng đơn giản nhưng thiết thực này.
Đúng là thức tỉnh giả sẽ sử dụng thẻ bài, nhưng nếu họ bị tấn công ở cự ly gần thì họ sẽ bị giết trước khi kịp sử dụng thẻ bài, cường đại hơn nữa cũng có ích lợi gì?
Trong kiếp trước, Ngô Minh đã nhiều lần nhìn thấy một số thức tỉnh giả lật thuyền trong mương, bị một số người thường bí mật tấn công giết chết, vì vậy Ngô Minh từ một số võ thuật, kỹ xảo vật lộn sáng tạo ra phương pháp chiến đấu thực chiến.
Nói kỹ năng có vẻ hơi quá, Ngô Minh chỉ là tự bảo vệ, phương pháp là dùng sức lực toàn thân sinh ra lực lượng bùng nổ tức thì, mang đến cải thiện tốc độ và sức mạnh, sử dụng các chiêu thức chiến đấu đơn giản có thể phát huy sức mạnh lớn. Mặc dù đơn giản nhưng nó cũng rất hữu ích, dù dùng để đối phó với quái vật hay chống lại con người đều tốt.
Vài phút sau, kẻ cướp cuối cùng cũng bị vặn cổ, Ngô Minh rời khỏi hiện trường với gương mặt lo lắng.
Đối với loại người này, hiển nhiên không cần nói đến nhân từ, nhất là sau khi Ngô Minh biết mục đích của bọn chúng, anh ta cũng không định lưu thủ.
Gã đó đã phun ra rất nhiều tin tức, lúc đầu Ngô Minh nghĩ rằng đó là người đến từ cửa hàng thịt Điền thị, ​​ không ngờ lại không phải.
Những người này là thành viên của một băng đảng lớn ở điểm tập kết, chúng tình cờ nhìn thấy mình và đám người Dư lão hán bán Giác ngưu liền nảy sinh tâm tư ác độc lên kế hoạch giết người đoạt vũ khí và vật dụng.
Chúng chia thành hai nhóm, ba người đi theo anh ta đến đây, bảy tám người khác đi theo đám người Dư lão hán. Những kẻ này đã làm những việc tương tự như thế nhiều lần, mỗi lần đều theo nạn nhân ra ngoài đuổi tận giết tuyệt, Ngô Minh tự nhiên sẽ không lưu tình với những người như vậy.
Nghĩ đến quy mô tập kết nhỏ của đám người Quách Ngọc Cường, trong lòng Ngô Minh không khỏi chìm xuống. Nhìn thời gian đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi cùng Dư lão hán tách ra, nếu nhanh hơn có lẽ còn kịp.
Ở điểm tập kết có bán xe đặc chủng, có cả xe máy, ô tô, chỉ cần có chút lương thực là có thể lấy được, xăng đắt hơn một chút nhưng đối với Ngô Minh bây giờ cũng chẳng là gì.
Ngay sau đó, Ngô Minh đã đổi một ít bánh mì và thịt lấy một chiếc xe máy và đổ đầy dầu, chạy đến nơi mà Quách Ngọc Cường và những người khác sinh sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận