Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 466: Lão thủy thủ

Anh ta vốn tưởng trong Trầm Thuyền cốc ​​này, dù Hiệp hội Hải Tặc có hung hãn đến đâu cũng nhất định sẽ kiềm chế bản thân, ít nhất trong lúc này, bọn họ không thể lay chuyển được mình. Nhưng Ngô Minh không ngờ Hiệp hội Hải Tặc lại nóng lòng báo thù ngay trong đêm, căn bản không e ngại quy tắc của Trầm Thuyền cốc.
Lúc này trời đã tối, bốn phía xung quanh cũng tối om, nhưng qua ánh trăng, vẫn có thể nhìn thấy những con tàu cập bến xung quanh, trông không khác gì ban ngày. Nhưng Ngô Minh có thể cảm nhận được có gì đó bất thường, ngoại trừ con thuyền của mình, xung quanh trong vòng vài trăm mét không có một bóng người.
Người khác không thể phát hiện, nhưng Ngô Minh đối với cảm ứng nguyên khí thập phần linh mẫn, cho nên anh ta có thể cảm giác được vẻ khác thường.
Đương nhiên nếu chỉ là như vậy, Ngô Minh sẽ không nghĩ chuyện này liên quan gì đến Hiệp hội Hải Tặc. Suy cho cùng, những người trên các con tàu xung quanh ly khai có thể chỉ là trùng hợp, nhưng nếu xung quanh có người vừa bố trí thêm Trận pháp vây khốn thì Ngô Minh gần như chắc chắn những người của Hiệp hội Hải Tặc muốn ra tay.
Hành động của Hiệp hội Hải Tặc rất bí mật, ít nhất là ngoại trừ Ngô Minh, Tích Hi cùng bọn người Đại Hồ tử không có bất kỳ người nào phát giác được bất thường. Nhưng người trong Hiệp hội Hải Tặc không biết bản thân Ngô Minh là Trận pháp sư, có người xung quanh bố trí Trận pháp, Ngô Minh làm sao có thể không phát hiện được?
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Ngô Minh biết tình hình hiện tại đã tới thời điểm rất nguy cấp, người của Hiệp hội Hải tặc dám động thủ thì nhất định đã có sách lược vẹn toàn, có lẽ sẽ phái một cao thủ nguyên khí cấp năm tới. Tuy mình vừa tìm về được Cốt Long và Khô lâu kiếm sĩ, nhưng nếu thực sự đối kháng với Hiệp hội Hải Tặc thì hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
“Phiền phức rồi!” Ngô Minh nhất thời cảm thấy đau đầu, anh ta biết tình huống hiện tại rất nguy cấp nhưng không có biện pháp gì để đối phó, đây cũng là trải qua thời gian dài Ngô Minh lần đầu cảm thấy biệt khuất như vậy.
Vì thực lực bị áp chế cho nên rất nhiều thủ đoạn không thể sử dụng được, nếu không, giải quyết khốn cục trước mắt cũng không phải việc khó.
Đúng lúc này, Tích Hi tình cờ nhìn thấy Ngô Minh trên boong thuyền, trong lòng hơi động vội vàng chạy tới.
“Thuyền trưởng, có chuyện gì vậy?” Tích Hi có thể cảm thấy người đeo mặt nạ lúc này có chút lo lắng. Mặc dù không nhìn thấy nét mặt của anh ta, nhưng đối với người đeo mặt nạ thì cô đã hết sức quen thuộc nên vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy vấn đề.
Ngô Minh quay đầu lại nhìn nhìn Tích Hi, sau đó thở dài. Nếu như người của Hiệp hội Hải Tặc đến tiến công, đừng nói là mình, Tích Hi bọn họ khẳng định cũng sẽ tai bay vạ gió, nhưng bây giờ muốn trốn cũng đã không còn kịp nữa.
Mặc dù trong lòng có chút hối hận mình chủ quan, nhưng Ngô Minh cũng không phải loại mặc người khi nhục, nếu bọn Hiệp hội Hải Tặc muốn tới ăn tươi nuốt sống mình, ít nhất cũng phải đánh gãy vài cái răng của bọn chúng.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc Ngô Minh trấn định tâm thần, khôi phục tỉnh táo.
“Tích Hi, cô có sợ chết không?” Ngô Minh hỏi.
“Thuyền trưởng, ta không muốn chết, nhưng ta không sợ chết!” Tích Hi chắc chắn là một cô gái thông minh lanh lợi. Theo như những biểu hiện vừa rồi của người đàn ông đeo mặt nạ, cô ấy chắc chắn là có đại sự sắp xảy ra, hơn nữa người đeo mặt nạ đột nhiên hỏi như vậy, cô ta tự nhiên không chút nghĩ ngợi nói ra.
Đây có thể coi là thể hiện cõi lòng với Ngô Minh, cũng là một loại tỏ thái độ, điều này khiến cho Ngô Minh đối với Tích Hi có chút lau mắt mà nhìn.
"Chẳng bao lâu nữa, một nhóm địch nhân vô cùng cường đại sẽ tấn công chúng ta. Phần lớn chúng ta không phải là đối thủ, rất có thể tất cả chúng ta sẽ chết, ngươi chẳng lẻ không sợ sao?" Ngô Minh lại hỏi.
Lần này, Tích Hi biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn chằm chằm vào Ngô Minh nói: “Chỉ cần có thể ở cùng Thuyền trưởng, có chuyện gì ta cũng không sợ!”
Ngô Minh gật đầu, lật tay lấy ra một Tạp giới.
Tạp giới này cũng là một trong những chiến lợi phẩm của Ngô Minh, trong đó có rất nhiều thẻ sinh vật cường đại, thẻ phép và Thẻ nguyên khí, không giống như Tạp sách, giá trị của chiếc Tạp giới này lớn hơn, cho nên trong những trường hợp bình thường thì Ngô Minh sẽ không đưa cho người khác.
Nhưng lần này, Ngô Minh quyết định đưa thứ này cho Tích Hi, chỉ vì lòng trung thành của cô với anh, có lẽ cô là người trung thành nhất với anh trên con thuyền này.
Nhìn thấy Thuyền trưởng thực sự tặng nhẫn cho cô, Tích Hi hiển nhiên đang suy nghĩ lệch lạc, nhất thời mặt đỏ bừng, ngón tay run run cầm lấy chiếc nhẫn, nhưng sau khi Ngô Minh nói cho cô biết cách sử dụng chiếc nhẫn, cô ấy mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Một lát nữa sẽ có một trận chiến lớn, ngươi hãy cố hết sức, có cơ hội chạy trốn thì đừng chần chờ!” Ngô Minh nhẹ giọng nói, loại chuyện này chỉ cần nói cho một người biết là được. Hơn nữa, Hiệp hội Hải Tặc đã toàn lực chuẩn bị xong xuôi, có thể trốn ra ngoài hay không cũng là ẩn số chưa biết. Chỗ dựa duy nhất của Ngô Minh bây giờ là anh ta cũng là một Trận pháp sư, mặc dù anh ta không thể bố trí Trận pháp cấp cao do nguyên khí của mình bị áp chế, nhưng anh ta muốn phá vỡ Trận pháp của người khác có lẽ không phải là việc khó.
“Đi gọi những người khác ra ngoài chuẩn bị chiến đấu!” Ngô Minh nói xong, Tích Hi đeo Tạp giới vào gật đầu. Một lúc sau, toàn bộ người trên thuyền đã được gọi ra, tất cả mọi người đều được trang bị vũ khí, bao gồm cả đám người mới cứu từ biển cũng kéo lên.
Hầu hết mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có đám người Đại Hồ tử, Khương Minh đều trầm tư, đặc biệt là Khương Minh sắc mặt lúc này tái nhợt, hắn cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng họ rất tin tưởng Thuyền trưởng, họ nghĩ rằng dù có chuyện gì thì Thuyền trưởng cũng nhất định có thể xử lý được.
Đứng trên mũi thuyền, Ngô Minh cũng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, chuẩn bị nghênh chiến.
Tuy nhiên thời gian từng giây từng phút trôi qua, địch nhân mà Ngô Minh dự liệu vẫn không xuất hiện khiến Ngô Minh cảm thấy hơi kinh ngạc, đợi một lúc vẫn không thấy xuất hiện, lúc này Ngô Minh mới nhận ra có lẽ đã xảy ra vấn đề nào đó.
Trên thực tế, đúng như Ngô Minh dự đoán, Hiệp hội Hải Tặc vốn chuẩn bị giết vào, người dẫn đầu chính là Thụ Bì nhân đã đạt đến nguyên khí cấp 5, bên người hắn còn có tám nguyên khí cấp bốn, đội hình như vậy, muốn diệt sát đối phương quả thực quá dễ dàng.
Nhưng cuối cùng họ đã không tiến vào Trận pháp vây khốn.
Bởi vì một người đã ngăn họ lại.
Thụ Bì nhân nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hơi sững sờ. Lúc này, một ông già ăn mặc như thủy thủ đang đứng trước mặt hắn ta, quần áo xộc xệch và trông rất luộm thuộm, những nếp nhăn trên mặt lão ta không xê xích bao nhiêu với những nếp nhăn trên mặt Thụ Bì nhân, căn bản không biết rõ đối phương đến tột cùng có bao nhiêu tuổi.
“Là ngươi?” Lão thủy thủ tựa hồ khơi gợi lên một hồi ức nào đó của Thụ Bì nhân, nhưng lại khiến cho sắc mặt của hắn đại biến, nếu ai quen biết hắn ở đây sẽ nhận ra Thụ Bì nhân lúc này có chút sợ hãi.
Lão thủy thủ mặt không hề cảm xúc, không nói chuyện, chỉ là đứng ở nơi đó một mình, nhưng lại khiến cho người của Hiệp hội Hải Tặc sợ ném chuột vỡ bình, thủ hạ nguyên khí cấp bốn phía sau Thụ Bì nhân kia cũng không rõ ràng lắm, chỉ là thấy Phó hội trưởng của bọn chúng không nói gì nên cũng không biết nên phải làm như thế nào.
Thật lâu sau, Thụ Bì nhân mới nói: “Chuyện này cùng ngươi không có quan hệ đi? Tại sao muốn ngăn cản ta? Ngươi phải biết, hiện tại ta đại diện cho Hiệp hội Hải Tặc, lực lượng lớn thứ hai ở Trầm Thuyền cốc, mặc dù ngươi có lợi hại đến đâu, nhưng đối với một người không có quan hệ gì với ngươi mà lại xuất đầu đối kháng với Hiệp hội Hải Tặc thì không phải là một cách thông minh."
Có thể thấy mặc dù Thụ Bì nhân đã nói như vậy, nhưng hắn ta vẫn vô cùng kiêng kỵ với lão thủy thủ này, tựa hồ đối phương nếu như không ly khai thì hắn thật không dám hạ lệnh xông vào.
Vị thủy thủ già lúc này lấy ra một gói thẻ, ước lượng một chút rồi nói: "Nhờ phúc của tiểu tử đó, hôm nay ta mới kiếm được một mớ Thẻ nguyên khí, ta thiếu nợ hắn một nhân tình, cho nên tạm thời ngươi cũng đừng có ý đồ với hắn nữa."
" Ngươi... " Thụ Bì nhân sa sầm mặt lại, trong lòng thầm nghĩ lý do chó má gì thế này nhưng hắn không dám nói ra, lão thủy thủ này rất tà môn. Trước kia Thụ Bì nhân đã từng thua thiệt trong tay đối phương nên khá là e ngại, nếu như lão thủy thủ nhất định muốn can thiệp vào việc không đâu này thì hắn cũng không dám lỗ mãng.
"Trở về đi, mấy ngày nay ta sẽ ở chỗ này, cho nên ngươi cũng đừng chơi thủ đoạn nhỏ. Về phần Hiệp hội Hải Tặc của ngươi, nói thật, ta một người có thể không dám trêu chọc, nếu như vài đại cao thủ các ngươi đồng loạt ra tay thì ta cũng không phải là đối thủ, nhưng nếu như chỉ có một mình ngươi, vậy hay là sớm trở về đi, ngươi còn không phải là đối thủ của ta !" Lão thủy thủ cạc cạc cười cười, cất gói thẻ bài trong tay vào xong lại sờ sờ loan đao giắt ở thắt lưng.
Thụ Bì nhân nghe vậy thì do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận